Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 111: Nhất kiếm trảm ra, ngự kiếm cưỡi gió mà đi (2)

Chương 111: Nhất kiếm trảm ra, ngự kiếm cưỡi gió mà đi (2)
Thiên Túc Thập Nhị Thứ, Yếm Xà tôn giả cũng không ngốc, thân pháp của Khương Trường Sinh tuyệt đối có thể đuổi kịp bọn hắn, nếu là chạy trốn, vậy liền là một đối một.
Bọn hắn rống giận phóng tới Khương Trường Sinh, Thiên Cương đạo nhân cũng giống như thế, mười bốn vị cao thủ theo phương hướng khác nhau lao thẳng tới Khương Trường Sinh, yếu nhất cũng là Thông Thiên cảnh.
Khương Trường Sinh nhẹ nhàng rơi xuống đất, sau đó vượt lên Thái Hành kiếm, động tác của hắn nhìn như chậm, đây chẳng qua là đối với hắn mà nói, rơi ở trong mắt người khác, hắn giống như kiểu thuấn di rơi xuống đất, theo đó rút kiếm.
- Đừng để ta thất vọng.
Tiếng nói của Khương Trường Sinh rõ ràng truyền vào trong tai của bọn hắn, chỉ thấy hắn rút kiếm vung lên, mũi kiếm chỉ xéo bầu trời, trong chốc lát, kiếm khí như lũ quét cuốn tới, quét ngang thiên địa bát phương, thế không thể đỡ.
Khương Dự, Tông Thiên Vũ chỉ thấy Khương Trường Sinh đột nhiên trảm ra vô tận kiếm khí, Tông Thiên Vũ cấp tốc đi vào trước mặt Khương Dự, ngăn cản dư ba nhưng kinh ngạc phát hiện kiếm khí cũng không có đụng phải bọn hắn.
Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng nổ vang rền đinh tai nhức óc, rừng cây phản chiến, ngọn núi sụp đổ, mặt đất càng bị kiếm khí vạch ra từng đạo vết rách nhìn thấy mà giật mình.
Sau ba hơi thở, kiếm khí tiêu tán.
Trong phạm vi hai dặm, đầy rẫy hoang vu, hết thảy cây cối bị chém đứt, đếm không hết hoa cỏ, mảnh gỗ vụn còn phất phới trên không trung, bụi đất tung bay bay lên, từ trên cao nhìn lại, tựa như một vòng tròn to lớn bay lên từ trong dãy núi.
Thiên Cương đạo nhân, Yếm Xà tôn giả, Thiên Túc Thập Nhị Thứ định người tại chỗ, còn duy trì tư thế công kích, bên ngoài thân bọn hắn bắt đầu rướm máu, tất cả mọi người cùng nhau phun máu, đi theo ngã xuống, ngay cả hô một tiếng cũng không có.
Chết hết!
Khương Dự, Tông Thiên Vũ thấy một màn này toàn thân run rẩy, khó tin.
Tiền nhiệm võ lâm chí tôn - Tông Thiên Vũ chỉ cảm thấy thế giới quan của mình đổ nát, trên đời này vì sao lại có cao thủ như thế?
Khương Trường Sinh thu kiếm, nhẹ nhàng thổi ra vụn cỏ trên lưỡi kiếm, sau đó thu Thái Hành kiếm vào trong vỏ kiếm.
Hắn đi đến trước mặt Khương Vũ, đỡ hắn dậy.
Toàn thân Khương Vũ cứng đờ, mặt mũi tràn đầy mồ hôi lạnh, sợ hãi tới cực điểm, thậm chí không dám đối mặt cùng Khương Trường Sinh, không có chút nào phong thái của đế hoàng.
Khương Trường Sinh vỗ vỗ long bào của hắn, cười nói:
- Hôm nay bệ hạ ra đây du ngoạn, không gió không gợn sóng, cần phải trở về.
Không giết Khương Vũ, cũng là suy nghĩ vì Khương Tử Ngọc, hoàng đế băng hà, Đại Cảnh nhất định loạn, mặc dù triệu hồi Khương Tử Ngọc về, đỡ hắn xưng đế, các châu chắc chắn thừa cơ phản loạn, lại thêm Cổ Hãn, Tấn triều cùng với các vương triều khác xung quanh bất cứ lúc nào xâm lấn, Đại Cảnh liền xong, cho dù Khương Trường Sinh tự mình ra tay, chém đầu từng người, nhưng thu phục sơn hà, củng cố hoàng quyền, vẫn cần thời gian, biến số quá lớn.
Giang sơn này thật sự quá lớn.
Bây giờ Khương Trường Sinh đã không để Đại Thừa long lâu vào mắt, mặc dù Khương Vũ mật báo, điên cuồng gọi người, cũng chỉ giúp hắn trù bị sinh tồn ban thưởng mà thôi.
Khương Vũ ngẩng đầu, miễn cưỡng vui cười, nói:
- Đạo trưởng nói đúng, trẫm... Trẫm nên trở về cung...
Hắn quay người rời đi, đi rất chậm, sợ Khương Trường Sinh đổi ý, hắn đưa mắt nhìn lại, cảnh tượng bốn phương tám hướng đáng sợ làm hắn lạnh cóng.
Đi rất lâu, hắn mới dám vận khởi chân khí, cưỡi rồng mà đi.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Khương Dự cách đó không xa, nói:
- Mộ Thái hậu tại Long Khởi quan, ngươi có thể tới tế bái.
Hắn thả người nhảy lên, ngự kiếm bay đi, tan biến tại chân trời.
Tông Thiên Vũ bị phong thái của hắn làm tin phục, cảm khái nói:
- Ngự kiếm cưỡi gió đi, quả nhiên là siêu phàm thoát tục.
Sắc mặt Khương Dự vô cùng phức tạp, hắn đến bây giờ cũng chưa có lấy lại tinh thần.
...
Trong ngự thư phòng.
Khương Vũ tóc tai bù xù, ánh mắt đờ đẫn ngồi trên ghế, tấu chương đầy bàn, tùy ý bày ra.
- Cái gì? Cao thủ thần bí hôm đó cướp đi Thái Tử là Trường Sinh đạo sĩ? Ngay cả Thiên Cương đạo nhân và Tôn Giả đều đã chết...
Vẻ mặt Nan Vận phật cực kỳ khó coi, hắn và Ách Vận phật là huynh đệ ruột thịt, đến nay, hắn còn muốn báo thù cho huynh đệ, nhưng cừu địch mạnh mẽ như thế khiến cho hắn tràn ngập áp lực.
Khương Vũ không có trả lời hắn, vẫn như cũ ngu ngơ.
Nan Vận phật hít sâu một hơi, nói:
- Bệ hạ, ta đi Đại Thừa long lâu cầu viện.
Hắn quay người muốn ly khai.
- Dừng lại!
Khương Vũ gọi lại hắn, Nan Vận phật dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía hắn.
- Đừng đi... Đừng đi...
Toàn thân Khương Vũ run rẩy nói, trong tiếng nói tràn ngập hoảng sợ.
Hắn biết rõ, một khi Đại Thừa long lâu tới trợ giúp, thắng còn tốt, nếu thua, Đại Thừa long lâu có thể trốn, mà hắn trốn không thoát, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.
Hắn không dám đánh cược.
Khương Trường Sinh quá mạnh, hắn nghiêm trọng hoài nghi bên trong Đại Thừa long lâu căn bản không có người có thể đối phó Khương Trường Sinh.
Hắn nghĩ tới Khương Trường Sinh độ lôi kiếp, nuôi Linh Xà, sau khi Tiên Hoàng cùng hắn giao hảo, còn gượng chống mấy năm, hắn đột nhiên cảm thấy Khương Trường Sinh chẳng lẽ là tiên thần chuyển thế?
Nan Vận phật khó tin nhìn Khương Vũ, nói:
- Bệ hạ, ngài cứ nhịn như vậy? Sau trận chiến ngày hôm nay, hắn nhất định miệt thị hoàng quyền, ngài thân là thiên tử, nguyện ý vĩnh viễn thấp hơn hắn một đầu?
- Đây cũng không phải là chuyện mà bệ hạ có thể quyết định, Long Khởi quan nhất định bị diệt, giang sơn này chính là giang sơn của Đại Thừa long lâu.
Nan Vận phật vứt xuống câu nói này, phẫn nộ rời đi.
Khương Vũ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không có đứng dậy, trong đầu của hắn vẫn quanh quẩn hình ảnh về cuộc chiến hôm nay.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất