Chương 112: Kim Lân ngọc diệp, Phần Thiên các (1)
【 Chân Dục năm thứ ba, hoàng đế mang theo cao thủ Đại Thừa long lâu vây công thân đệ đệ Khương Dự của ngươi, ngươi xuất thủ cứu giúp, thành công sinh tồn khi bị một đám cao thủ vây công, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp bảo Kim Lân ngọc diệp 】
Trong phòng, Khương Trường Sinh nhìn hàng chữ này, lộ ra nụ cười.
Pháp bảo.
Kiếm bộn rồi.
Kỳ Lân phất trần cũng chỉ là pháp khí, nhiều nhất chính là có thể gánh chịu vũ khí do linh lực biến hình mà thôi, pháp bảo hẳn là càng mạnh.
Khương Trường Sinh lập tức xuất ra Kim Lân ngọc diệp, trong đầu theo đó hiện ra trí nhớ truyền thừa liên quan tới Kim Lân ngọc diệp.
Kim Lân ngọc diệp, chính là pháp bảo do lân phiến của thần thú chế thành, ẩn chứa chín tầng cấm chế, có thể giết địch, có thể chống đỡ ngăn cản kẻ địch tiến công, diệu dụng cụ thể, vẫn phải để hắn thí nghiệm mới biết hiểu.
Pháp bảo nhận chủ cần luyện hóa cấm chế, Khương Trường Sinh án theo truyền thừa trí nhớ bắt đầu luyện hóa cấm chế trong Kim Lân ngọc diệp.
Mặt trời lặn mặt trăng lên.
Màn đêm buông xuống.
Sau khi Khương Trường Sinh luyện chế thành công Kim Lân ngọc diệp, hắn thu vào trong tay áo, sau đó đi ra khỏi cửa phòng, giờ phút này, Khương Dự, Tông Thiên Vũ, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Vong Trần đang ở trong sân nói chuyện phiếm.
Khương Dự đã tế bái mẹ xong, thương thế Tông Thiên Vũ cũng đã được băng bó kỹ, bọn hắn dự định nghỉ ngơi một ngày, ngày mai liền xuống núi, để tránh gây phiền toái cho Long Khởi quan.
Thấy Khương Trường Sinh đi tới, Khương Dự, Tông Thiên Vũ vội vàng đứng lên ôm quyền hành lễ, Tông Thiên Vũ thu liễm ngạo khí, tâm phục khẩu phục Khương Trường Sinh.
- Không cần đa lễ, hai vị sau này có tính toán gì không?
Khương Trường Sinh đi tới, Hoang Xuyên nhường chỗ ngồi cho hắn.
Khương Dự cười khổ nói:
- Ta chuẩn bị rời khỏi Đại Cảnh, còn về Tông Thiên Vũ, thì quay trở lại sư môn của mình dưỡng lão.
Đắc tội hoàng đế, bọn hắn còn ở Đại Cảnh thì bước đi sẽ liên tục khó khăn, chẳng thà rời xa triều đình.
Khương Dự cũng nghĩ thông suốt, thực lực hắn không đủ, không cần thiết lôi kéo Tông Thiên Vũ tiếp tục mạo hiểm, bây giờ thân nhân của hắn đều đã không còn, hắn đã thấy rõ rất nhiều chuyện.
Vong Trần cũng không nói đến thân phận của mình, dù sao hắn đã quyết định quên hết trước kia, Khương Dự cũng không có nhận ra thân phận của hắn.
Khương Trường Sinh nói:
- Ngươi vốn là Vương gia, Long lạc phàm trần, có thể quen sao?
Khương Dự lắc đầu nói:
- Không quen cũng phải quen, người sống một đời, sao có thể một mực như ý?
Tông Thiên Vũ không có lên tiếng, trận chiến ngày hôm nay để hắn cảm giác mình còn cần truy cầu võ đạo.
Khương Trường Sinh tiếp nhận chén trà từ Vong Trần, bỗng nhiên nói:
- Không bằng các ngươi trước đi đầu quân cho Ngụy vương, ta tự mình viết thư cho các ngươi, ngày Ngụy vương đăng cơ, ta để Ngụy vương giữ lại vị trí Tần vương, còn về Tông Thiên Vũ, mang theo công phò trợ hoàng đế trở về sư môn, há không chói lọi sư môn?
Khương Dự cau mày nói:
- Ngụy vương chính là hoàng tử của hoàng đế hiện thời...
Hắn nhớ tới lúc mình và Khương Tử Ngọc gặp nhau tại Bắc Cảnh, Khương Tử Ngọc đối với mình rất nhiệt tình, cũng hết sức kính trọng, dứt bỏ quan hệ của hắn và hoàng đế, xác thực có khả năng đầu nhập vào.
Tông Thiên Vũ bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói:
- Thì ra là thế, Long Khởi quan ủng hộ Ngụy vương, cho nên mặc dù đạo trưởng là sư phụ của Ngụy vương cũng dám ra tay với hoàng đế, tương truyền, hoàng đế lập con riêng làm Thái Tử, Ngụy vương không vừa lòng, thì ra là thật.
Khương Dự chần chờ nói:
- Mặc dù Ngụy vương đăng cơ, ta sợ...
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không cần phải lo lắng, mặc dù hắn sau này thay đổi tính tình, thiên hạ không đường có thể trốn, Long Khởi quan cũng có thể cho ngươi ẩn náu, huống hồ ta từ nhỏ dạy bảo Ngụy vương, ta hiểu rõ tâm tính của hắn, so với tư tình, hắn càng để ý giang sơn cùng đại nghĩa, công tích ngươi lập những năm qua khiến cho hắn cực kỳ bội phục, hắn sẽ không bạc đãi ngươi.
Khương Dự nhìn về phía Tông Thiên Vũ.
Ánh mắt Tông Thiên Vũ lấp lánh, nói:
- Tính tình Ngụy vương chân thành, trước đó gặp mặt không nhìn ra nửa điểm dối trá, chúng ta có muốn đi thử xem hay không, mối thù hôm nay, hoàng đế chắc chắn sẽ nhớ ở trong lòng, chẳng qua là hắn không có tội danh đặt lên trên đầu chúng ta, nhưng sau đó thì chưa hẳn, đi theo Ngụy vương, tiếp tục kiến công, dân tâm ở trên người chúng ta, hoàng đế cũng không dám đụng đến chúng ta.
Khương Dự hít sâu một hơi, nói:
- Tốt, ta nghe đạo trưởng.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Vong Trần, cầm giấy bút văn thứ tới đây.
Vong Trần lập tức rời đi.
Tông Thiên Vũ bắt đầu lĩnh giáo võ đạo Khương Trường Sinh, hắn có thể thành tựu võ lâm chí tôn, tự nhiên là võ si, Khương Trường Sinh rất có hảo cảm đối với khí phách đánh một trận tử chiến của hắn, cho nên cũng không có qua loa, nghiêm túc chỉ bảo.
Khương Trường Sinh mặc dù tu tiên, nhưng cũng tu hành không ít tuyệt học võ đạo, suy một ra ba, mà tạo nghệ tu vi có thể so với Càn Khôn cảnh thì dư xài chỉ bảo Tông Thiên Vũ.
...
Hôm sau, trời vừa sáng, Khương Dự, Tông Thiên Vũ xuống núi, tiến đến tìm Ngụy vương nương tựa.
Tông Thiên Vũ mặc dù gãy một tay, nhưng dầu gì cũng là cao thủ Thần Tâm cảnh, có hắn tương trợ, vũ lực dưới trướng Ngụy vương sẽ càng mạnh.