Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 114: Trong lòng vẫn có phiền muộn, vấn vương

Chương 114: Trong lòng vẫn có phiền muộn, vấn vương
- Ha ha ha, Ngụy vương quả nhiên ghê gớm, vậy lão phu không khách khí, lão phu nguyện trợ Ngụy vương tranh đấu giành thiên hạ, chỉ cầu sau khi Ngụy vương đăng cơ, đưa cho lão phu một đứa con của mình, lão phu mang đi võ đạo Thánh địa, bồi dưỡng cao thủ cái thế cho Đại Cảnh.
Tứ Hải hiền thánh cười xong, nghiêm túc nói.
Khương Tử Ngọc yên lặng.
Khương Dự lại gần, nói:
- Cái gì võ đạo Thánh địa, có thể so được Long Khởi quan?
Nghe được ba chữ Long Khởi quan, sắc mặt Tứ Hải hiền thánh liền hết sức mất tự nhiên, hắn giả khục một tiếng, nói:
- Thánh địa rất xa xôi, càng xa hơn Cổ Hãn, Ngụy vương không cần phải gấp gáp đáp ứng, lão phu sẽ ở cùng ngươi mấy năm, đợi Ngụy vương lãnh hội bản lĩnh của lão phu cùng với nhân phẩm của lão phu, lại đáp ứng cũng không muộn.
Khương Tử Ngọc cười mà không cười nói:
- Ngươi không sợ bổn vương không đáp ứng?
Tứ Hải hiền thánh lắc lư hồ lô rượu, cười nói:
- Chắc chắn sẽ đáp ứng, bởi vì thiên hạ hôm nay chính là thiên hạ của võ đạo, hoàng quyền muốn truyền thừa tiếp, nhất định phải có truyền thừa võ đạo, nếu hoàng thất Đại Cảnh nhiều thêm một phương võ đạo truyền thừa, há không tốt hơn?
Khương Tử Ngọc nhìn hắn một cái thật sâu.
Từ Thiên Cơ đứng ở cách đó không xa, thầm nói:
- Lão đầu này không đơn giản, hoàn toàn nhìn không thấu.
Tông Thiên Vũ gật đầu, nói:
- Ngươi ta ra tay, chưa hẳn có thể thắng hắn.
Sau khi loạn thế đến, thiên hạ này quả nhiên yêu ma quỷ quái gì đều xuất hiện, để võ lâm chí tôn như hắn đều có chút không có tự tin.
...
Trong Long Khởi quan, Khương Trường Sinh luyện đan dưới tàng cây, Bạch Long nằm ở bên cạnh, càng không ngừng phun lưỡi rắn.
Lý công công ngồi tĩnh tọa ở một bên khác của Khương Trường Sinh, cười nói:
- Hoàng đế từ năm trước bắt đầu trầm mê tửu sắc, rất có xu thế không để ý tới triều chính, cứ theo đà này, hi vọng Ngụy vương sau này đăng cơ càng lớn hơn.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm dược đỉnh trước mặt, không có lên tiếng.
Gặp hắn không có hứng thú, Lý công công chớp mắt, nói:
- Gần đây trên giang hồ xuất hiện một thế lực, tên là Phần Thiên các, tiến đánh môn phái bốn phía, đã bắt lại Ma Môn, Thất Nhạc sơn môn, nghe nói, chính là do Dương Chiêu Đế đã từng tên nổi như cồn sáng lập, rất có dã tâm nhất thống giang hồ.
Khương Trường Sinh nhíu mày, Ma Môn không còn?
Hoang Xuyên bỗng nhiên chạy tới, hỏi:
- Tình huống Ma Môn như thế nào? Ma Chủ đâu?
Lý công công quay đầu nhìn về phía hắn, nhún vai nói:
- Tất nhiên thần phục, Ma Chủ hẳn là không chết, bất quá tuổi tác hắn đã lớn, đoán chừng cũng không sống được thêm mấy năm.
Dứt lời, Lý công công một lần nữa nhìn về phía Khương Trường Sinh nói:
- Khí thế Phần Thiên các càng lúc càng lớn, nói không chừng sau này sẽ để mắt tới Long Khởi quan, tên tuổi mộ anh hùng thật sự quá lớn, cao thủ truy cầu đệ nhất thiên hạ tất nhiên sẽ tới xông xáo.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Vậy cứ để cho bọn họ tới, hi vọng bọn họ không nên quá yếu.
Đối với Phần Thiên các, Dương Chiêu Đế, Khương Trường Sinh quả thật có chút chờ mong, hi vọng đối phương đủ cường đại, như thế thì sinh tồn ban thưởng của hắn mới càng phong phú.
Phần Thiên các không có khả năng mạnh hơn Đại Thừa long lâu, Đại Thừa long lâu có thể là Thánh địa ngàn năm, Phần Thiên các mới quật khởi bao nhiêu năm, nếu có thể so được, kia quá không hợp lý, trừ phi Phần Thiên các cũng có đại cơ duyên hệ thống sinh tồn cùng loại như hắn.
Chờ chút.
Một phần vạn thật có thì sao?
Trong lòng Khương Trường Sinh căng thẳng, phát hiện mình có chút thư giãn.
- Không được, vĩnh viễn phải đánh giá cao đối thủ.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, Lý công công tiếp tục giới thiệu về chiến tích Dương Chiêu Đế và Phần Thiên các những năm qua.
Hoang Xuyên ở một bên nghe, vẻ mặt hốt hoảng, rõ ràng đang lo lắng cho gia gia của mình.
Đợi Lý công công rời khỏi, Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm dược đỉnh, nói:
- Xuyên, ngươi muốn đi tìm gia gia của ngươi?
Hoang Xuyên nghe xong, lập tức xúc động, vội vàng gật đầu, hỏi lại:
- Sư phụ, có thể sao?
Hắn đã mười chín tuổi, công lực đi đến Linh Thức cảnh đỉnh phong, khoảng cách Thông Thiên cảnh chỉ thiếu chút nữa, mà một bước này lại chậm chạp không thể đốn ngộ.
Khương Trường Sinh từ trong ngực móc ra hai tấm bùa, đưa cho Hoang Xuyên, nói:
- Đi thôi, gặp chuyện phải tỉnh táo, ra cửa xông xáo, vi sư không bảo vệ được ngươi.
Hoang Xuyên tiếp nhận hai tấm bùa, trong lòng mừng như điên, hắn tất nhiên biết được lá bùa này lợi hại, hắn quỳ xuống khấu tạ Khương Trường Sinh.
Ngày đó, Hoang Xuyên vô cùng lo lắng xuống núi.
Chạng vạng tối.
Khương Trường Sinh tu hành dưới tàng cây, Vong Trần đi tới, sầu lo hỏi:
- Đạo trưởng, ngài không lo lắng an nguy của hắn à, ta nghe Lý công công nói, Phần Thiên các kia như mặt trời ban trưa, cao thủ nhiều như mây.
Mắt Khương Trường Sinh cũng không trợn, nói:
- Ma Môn đã quy hàng, chỉ cần hắn không làm loạn, sẽ không sao đâu, cho dù làm loạn, cũng đúng lúc tôi luyện hắn, người sống một đời, nếu là có tình, liền phải trân quý, miễn cho hối hận cả đời.
Sau khi Hoàng hậu cùng Khương Uyên chết đi, Khương Trường Sinh có lý giải càng sâu về sinh tử.
Hắn mặc dù sống hai đời, nhưng kiếp trước chỉ trải qua cuộc sống đơn đọc rồi chết đi, ở kiếp này mới chính thức trải qua sinh ly tử biệt, mặc dù hắn và cha mẹ của kiếp này có quan hệ đạm bạc, nhưng mỗi lần nhớ tới, trong lòng vẫn có một tia phiền muộn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất