Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 113: Kim Lân ngọc diệp, Phần Thiên các (2)

Chương 113: Kim Lân ngọc diệp, Phần Thiên các (2)
Long Khởi quan cũng không có bị hai người đánh vỡ bình tĩnh, chẳng qua là có đệ tử chú ý tới mộ anh hùng nhiều thêm một cái mộ bia.
Thiên Cương đạo nhân!
Thi thể của hắn vẫn là do Tông Thiên Vũ mang lên Long Khởi quan, tuy là cừu địch, nhưng Tông Thiên Vũ lấy võ vi tôn, thỉnh cầu Khương Trường Sinh hạ táng hắn vào mộ anh hùng.
Đệ tử Long Khởi quan phần lớn không biết tên Thiên Cương đạo nhân, nhưng trong ngày thường có giang hồ cao thủ đến đây thắp hương, nhận ra tên Thiên Cương đạo nhân, không đến hai tháng, tin tức liên quan tới người đứng đầu Tông Sư - Thiên Cương đạo nhân táng thân được chôn vào mộ anh hùng truyền khắp đại giang nam bắc.
Năm Đại Tông Sư, đã có hai vị mai táng trong mộ anh hùng.
Võ lâm xôn xao.
Khương Trường Sinh không biết chuyện giang hồ, hắn cả ngày ở trong quan tu luyện, Khương Vũ không tiếp tục tới tìm hắn để gây sự, thậm chí còn phái người đưa tới một nhóm hoa quả, hoa quả, lá trà các loại, rất rõ ràng là đang lấy lòng.
Khương Trường Sinh thật không có suy nghĩ nhiều, mặc kệ Khương Vũ có chân tâm hay không, cũng không có ảnh hưởng, đợi Khương Tử Ngọc thu phục giang sơn, hoàng vị này nhất định phải nhường cho Khương Tử Ngọc.
Hắn thường xuyên bay tới trong núi rừng ngoài thành, quen thuộc Kim Lân ngọc diệp, pháp bảo này thật rất mạnh, khiến cho hắn chân chính tìm được cảm giác tu tiên.
Hai tháng trôi qua, Khương Trường Sinh triệt để nắm giữ Kim Lân ngọc diệp, có thể lợi dụng Kim Lân ngọc diệp thi triển đủ loại tuyệt học, cũng chưởng khống tất cả năng lực của Kim Lân ngọc diệp.
Hắn không cách nào tưởng tượng được khi mình đánh toàn lực một trận chiến sẽ mạnh bao nhiêu.
Trước đó nghĩ cách cứu viện Khương Dự, hắn chỉ dùng Thái Thanh kiếm thuật, một kiếm đã chung kết bầy địch, trận chiến kia, hắn còn tận khả năng thu tay, sợ phạm vi phá hư quá nhiều, thương tới người vô tội phương xa đi ngang qua.
Một ngày này, Khương Trường Sinh đang luyện chế đan dược, ngoại trừ Tăng Linh đan thiết yếu ra, hắn muốn nếm thử luyện chế những đan dược khác.
Ngoài đình viện truyền đến âm thanh của Hoang Xuyên:
- Chỗ Đạo trưởng ở, người không có phận sự, không được tự tiện xông vào.
- Ta chỉ nhìn một chút, nhìn một chút rồi đi.
Chỉ thấy một lão phụ nhân thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi nắm một tiểu nữ hài đứng xa xa nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Lão phụ nhân nhìn thấy Khương Trường Sinh đang luyện đan dưới gốc cây, toàn thân nàng run lên, mặt lộ vẻ vẻ phức tạp.
- Giống y như ba mươi năm trước... Hắn thật sự là tiên nhân... –
Lão phụ nhân tự lẩm bẩm, tiểu nữ hài bị nàng nắm thì rất khẩn trương, bởi vì Hoang Xuyên một mặt thiếu kiên nhẫn, lộ ra hết sức hung.
Hoang Xuyên thấp giọng nói:
- Tốt rồi, nhìn đủ rồi chưa, cần phải đi.
Lão phụ nhân nhìn Khương Trường Sinh trong chốc lát liền lôi kéo tiểu nữ hài quay người rời khỏi, Hoang Xuyên theo sát phía sau, sợ các nàng quay trở về.
Lão phụ nhân móc ra một túi tiền từ trong ngực đưa cho Hoang Xuyên, nói:
- Quý quan có thể nhận lấy nữ nhi này của ta hay không.
Hoang Xuyên nhéo nhéo túi tiền, chần chờ nói:
- Không tốt, Long Khởi quan chỉ nhận cô nhi.
Lão phụ nhân cười khổ nói:
- Ta đã sống không được bao lâu.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh đang luyện đan tự nhiên chú ý tới đôi mẹ con kia, cũng nghe thấy lời của các nàng, nhưng hắn không có để ý, Long Khởi quan đã lớn mạnh, có thu đệ tử hay không liền xem Mạnh Thu Sương quyết định.
Đến mức thân phận lão phụ nhân, hắn không có suy nghĩ nhiều, những trong năm này, khách hành hương nhiều vô số kể, khách hành hương vụng trộm chạy qua sân vườn đến đây cũng không phải số ít, phần lớn là quan lại quyền quý, cho quá nhiều, lại không có chân chính vi phạm, hắn đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Danh hiệu Khương Trường Sinh đã thay đổi, biến thành Trường Sinh tiên sư.
Có thể được Trường Sinh tiên sư liếc mắt, đó là chuyện mà rất nhiều người tha thiết ước mơ.
...
Chân Dục năm thứ tư, Ngụy vương công liên tiếp hai mươi bảy tòa thành, thành công thu phục Bắc Cảnh Đại Cảnh, chống đỡ Tấn triều ở ngoài biên cảnh, uy danh hắn lan xa thiên hạ, càng có liên tục không ngừng nam nhi Đại Cảnh tiến đến tìm nơi nương tựa, binh lực dưới trướng hắn đã đi đến ba mươi vạn.
Bây giờ cùng Đại Cảnh chiến đấu chỉ còn lại có Tấn triều, Cổ Hãn cũng sợ bị Tấn triều chiếm đoạt, cho nên thừa cơ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đại Cảnh, Bắc Cảnh, hoang nguyên vô biên, cát vàng đầy trời, một tòa thành trì lẻ loi trơ trọi tọa lạc ở này.
Trong một đình viện, nội thành.
Bình An đang vung vẩy song chùy, song chùy trong tay hắn lớn như vại nước, mặt ngoài khắc đồ văn Thần Thú, hiện lên màu vàng đồng, hổ hổ sinh phong, các tướng sĩ trong viện đều không dám tới gần, mặt mũi tràn đầy kiêng dè.
Tông Thiên Vũ cảm khái.
- Cái tên này thích hợp thần binh hạng nặng.
Từ Thiên Cơ cũng thấy líu lưỡi:
- Tiểu quái vật này từ sau khi đổ máu, càng ngày càng biến thái, có đôi khi trên chiến trường ta sợ gặp được hắn, bị tay hắn xé thành hai mảnh.
Các tướng sĩ khác cũng bắt đầu cảm khái nghị luận.
Khương Tử Ngọc người mặc áo giáp, anh vũ bất phàm hài lòng cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tứ Hải hiền thánh bên cạnh, nói:
- Bổn vương rất hài lòng, nói đi, bao nhiêu kim tệ.
Vũ khí như thế, chỉ có thể dùng kim tệ làm đơn vị cân nhắc.
Tứ Hải hiền thánh vuốt râu, cười nói:
- Không cần tiền, thần binh xứng mãnh tướng, thế này mới có ý nghĩa.
Khương Tử Ngọc cười cười, nói:
- Vậy ngươi muốn cái gì?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất