Chương 122: Quỷ chiến thiên kinh, cung nghênh thần lâm (1)
Tuyệt Tâm thần tăng trở thành tiêu điểm duy nhất giữa thiên địa, được vô số người ngưỡng vọng, hắn ở trên không trung từng bước một hướng đi cửa thành bắc.
Theo khoảng cách giữa hắn và cửa thành Bắc càng ngày càng gần, quý nhân nội thành cũng nhìn thấy hắn, đều bị chấn động, tiếp đó đứng dậy, không thể bảo trì trấn định.
Đây là thế giới của võ đạo, nhưng người Đại Cảnh nhận biết về võ đạo còn dừng lại tại giai đoạn Linh Thức cảnh chính là tuyệt đỉnh cao thủ, chưa bao giờ thấy qua võ giả có thể hành tẩu ở trên không.
- Cái này là Thần nhân à...
Nan Vận phật đứng sau lưng Khương Vũ, tự lẩm bẩm, ánh mắt phức tạp.
Đại Thừa long lâu có đẳng cấp sâm nhiên, địa vị khác biệt hiểu biết được chuyện không giống nhau, Nan Vận phật cũng là gần đây mới hiểu về tồn tại Thần Nhân cảnh, nhưng không rõ ràng Thần nhân rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Khương Vũ cũng như thế, vị hoàng đế này ngây ngốc nhìn Tuyệt Tâm thần tăng.
Hắn đột nhiên cảm giác được Trường Sinh tiên sư không ai bì nổi chưa hẳn có thể thắng.
Không chỉ hắn nghĩ như vậy, hết thảy người tận mắt nhìn thấy Tuyệt Tâm thần tăng đang đi đến đều toát ra ý nghĩ như vậy, Trường Sinh tiên sư không có hiện ra qua bản lĩnh lăng không dạo bước tiến lên nha.
Giữa sườn núi Long Khởi sơn, Lăng Tiêu nhịn không được quay đầu nhìn về phía Hoang Xuyên, hỏi:
- Sư phụ có thể thắng hắn không? Đây chính là quyết chiến sinh tử.
Hoang Xuyên xông xáo giang hồ vài năm, được chứng kiến rất nhiều cao thủ, cũng chưa từng thấy qua khả năng như thế, trong lòng hắn không chắc, nhưng hắn tràn ngập lòng tin với Khương Trường Sinh, trầm giọng nói:
- Tin tưởng sư phụ, sư phụ mới là mạnh nhất.
Đám người Mạnh Thu Sương, Thanh Khổ, Vạn Lý, Minh Nguyệt nhíu mày, nhưng không có nghi vấn Khương Trường Sinh, chẳng qua là kiên nhẫn chờ đợi.
Theo Long Khởi sơn nhìn lại, lần lượt từng bóng người vọt lên từ bên trong thành, rơi đến trên mái hiên, phóng tầm mắt nhìn tới, trên mái hiên toàn thành đều có thân ảnh, võ giả thả người nhảy lên, phàm phu dựa vào cái thang, đều muốn nhìn trận chiến tuyệt thế này.
Không ít Bạch Y vệ, Thiên Vũ giám, cấm quân cũng rơi vào trên mái hiên quan chiến, Hoa Kiếm Tâm cũng có mặt, nàng nhìn thân ảnh Tuyệt Tâm thần tăng, vô ý thức nắm chặt chuôi kiếm bên hông.
Tuyệt Tâm thần tăng chỉ ra sân đã khiến người ta cảm thấy hắn thắng.
Dưới con mắt mọi người, Tuyệt Tâm thần tăng rơi vào trên đầu thành cửa thành bắc, hắn đứng thẳng tắp, chậm đợi Trường Sinh tiên sư buông xuống.
Trên núi Long Khởi quan, trong đình viện.
Khương Trường Sinh đứng dậy, chuyển động gân cốt, Vong Trần chạy về sân nhỏ, khẩn trương nói:
- Đạo trưởng, thần tăng kia vậy mà có thể lăng không, ngài chớ khinh thường.
Bạch Kỳ khẽ nói:
- Vô cùng hiếm thấy, bay lượn chính là tiêu chí của Thần Nhân cảnh.
Bạch Long nâng lên thân rắn, thò đầu rắn ra khỏi nhánh cây Địa Linh thụ, xa xa nhìn về phía cửa thành bắc.
Vong Trần đã sớm nghe qua Bạch Kỳ miệng nói tiếng người, cho nên cũng không kinh ngạc, chỉ nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không phải bay lượn thôi à, ta cũng đã biết, quên ta làm sao độ kiếp hả? Bình thường chẳng qua lười nhác bay mà thôi.
Đây là lời nói thật, dùng linh lực bao bọc thân thể đã có thể dễ dàng bay lượn, chẳng qua là hắn cảm thấy không suất bằng ngự kiếm phi hành.
Vong Trần thở dài một hơi, không nhắc lại, quay người rời đi, chuẩn bị quan chiến.
Thái Hành kiếm bên hông Khương Trường Sinh bỗng nhiên ra khỏi vỏ, hắn đi theo vọt lên, đạp kiếm mà đi, phong thái bức người.
Bạch Kỳ nhảy ra sân nhỏ, đi vào bên bờ vực, nhìn về phía dưới cửa thành bắc.
Tuyệt Tâm thần tăng có mặt, tầm mắt của đại đa số người đều hướng về Long Khởi sơn, chờ mong Trường Sinh tiên sư ra sân, rất nhanh bọn hắn đã thấy Khương Trường Sinh ngự kiếm xuống núi, dẫn tới không ít bách tính, quan lại quyền quý reo hò.
Bọn hắn đương nhiên càng ủng hộ Trường Sinh tiên sư, dù sao Trường Sinh tiên sư chính là người kinh thành.
Nhìn thấy Khương Trường Sinh hiện thân, Nan Vận phật sau lưng Khương Vũ lộ ra cười lạnh, nói:
- Một lăng không tiến lên, một còn cần đạp kiếm, cảnh giới cao thấp, vừa xem hiểu ngay.
Khương Vũ không có nói tiếp, hắn cũng có cảm thụ như vậy.
Khương Trường Sinh tốc độ cao bay trên đầu thành, nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng rơi vào trên mái hiên đầu tường, Thái Hành kiếm vòng qua một đầu đường vòng cung, tinh chuẩn bay vào vỏ kiếm của hắn.
Thủ đoạn như vậy cũng để không ít võ giả đang vây xem xúc động.
- Ngự kiếm chi thuật, không nghĩ tới võ lâm hiện thời còn có kiếm khách như thế.
- Trường Sinh tiên sư cũng không phải kiếm khách.
- Hôm nay cuối cùng có thể lãnh hội Diệu Tông pháp tướng của võ lâm thần thoại.
- Phong thái võ lâm thần thoại xác thực lợi hại, bất quá vẫn hơi kém Tông Sư.
- Đứng đầu Năm Đại Tông Sư là Thiên Cương đạo nhân đều chết trong mộ anh hùng, Tuyệt Tâm thần tăng nếu có thể thắng, vậy hắn mới là Tông Sư mạnh nhất, võ lâm thần thoại chân chính.
Bên ngoài nội thành, giang hồ hào khách, sĩ tộc quý nhân, bình dân bách tính đều đang thảo luận hai vị cao thủ tuyệt thế thắng bại.
Tuyệt Tâm thần tăng mở to mắt, tầm mắt rơi vào trên người Khương Trường Sinh, hắn mở lời:
- Trường Sinh tiên sư thật sự là rất trẻ tuổi.
Khương Trường Sinh khẽ cười nói:
- Ta đã sắp năm mươi tuổi, không tính trẻ tuổi.
Tuyệt Tâm thần tăng thờ ơ, nói:
- Trận chiến ngày hôm nay, chính là trận chiến cuối cùng của cuộc đời bần tăng, nếu bần tăng chết, liền vào mộ anh hùng, cổ vũ uy danh Long Khởi quan, nếu tiên sư chết, bần tăng cũng sống không được bao lâu, rất nhanh sẽ theo ngươi mà đi.