Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 121: Thần nhân đột kích, quyết chiến kinh thế (2)

Chương 121: Thần nhân đột kích, quyết chiến kinh thế (2)
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Tranh đấu hoàng vị không ở trên người Thái Tử, Tử Ngọc, mà là trên người ta và Đại Thừa long lâu, Đại Thừa long lâu không biết Tử Ngọc chính là con của ta, sẽ không động thủ với Tử Ngọc, bọn hắn sẽ trước tới tìm ta, đợi ta giải quyết Đại Thừa long lâu, tranh đấu hoàng vị sẽ không còn gì lo lắng.
Trước kia đánh tráo hoàng tử, đó là hắn không rõ ràng Đại Thừa long lâu mạnh bao nhiêu, hiện tại khác biệt, hắn công khai duy trì Khương Tử Ngọc, đang mong đợi Đại Thừa long lâu sớm ngày đến đây.
Thấy Khương Trường Sinh tràn đầy tin, tâm Hoa Kiếm Tâm đang bất an trở nên bình tĩnh.
Một mực đợi đến trời sắp sáng, Hoa Kiếm Tâm mới lặng yên rời khỏi.
...
Tháng ba, Kinh Thành tụ tập số lượng lớn võ giả, chỉ vì Tông Sư và tiên sư sắp quyết một trận tử chiến, một trận chiến này hấp dẫn các môn các phái võ lâm Đại Cảnh chú ý.
Hoang Xuyên cũng quay trở về.
Trở lại Long Khởi quan, sau khi chào hỏi chúng đệ tử, hắn liền đến sân vườn bái kiến Khương Trường Sinh, nhìn thấy trong sân có một con sói, tuy hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều.
- Sư phụ, gia gia của ta đã được hạ táng, sau này ta sẽ lưu lại Long Khởi quan, chuyên tâm tu hành, dưỡng lão cho ngài.
Sau khi Hoang Xuyên dập đầu, nghiêm túc nói.
Trên đời lại không còn người thân, chỉ có sư phụ.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Nói không chừng vi sư còn sống lâu hơn ngươi.
Hoang Xuyên cười cười, nói:
- Vậy thì chúc sư phụ sống lâu trăm tuổi, không, trường mệnh hai trăm tuổi.
Võ giả có cảnh giới càng cao, tuổi thọ cũng sẽ tăng trưởng, nhưng ở Đại Cảnh, còn chưa xuất hiện qua cao nhân nào hai trăm tuổi, tựa như Tông Sư hiện tại đều là trăm tuổi, tự biết mệnh số của mình đã hết, cho nên mở ra trận chiến cuối cùng của nhân sinh.
- Đúng rồi, sư phụ, ta trên đường thăm dò được tin tức Tuyệt Tâm thần tăng ngộ được phật tâm, công lực đã vượt qua Tông Sư, không thể khinh thường.
Hoang Xuyên nhắc nhở, sắc mặt nghiêm túc.
Ra ngoài xông xáo mấy năm, hắn không có nói vất vả của mình, nhưng hắn xác thực đã trải qua không ít sinh tử, bây giờ đã là cao thủ Thông Thiên cảnh chân chính, đứng được càng cao, hắn càng rõ ràng võ đạo có bao nhiêu đáng sợ.
Ở trước mặt cao thủ chính thức ẩn thế, Thông Thiên cảnh nhìn như vô địch cũng bất quá là phàm phu mà thôi.
Vượt qua Tông Sư?
Đó không phải vượt qua Thần Tâm cảnh, đi đến Thần Nhân cảnh à?
Khương Trường Sinh không tin võ lâm Đại Cảnh có thể có thần nhân, nhưng trong lòng cũng có chút chờ mong.
Hắn còn chưa từng luận bàn qua với Thần nhân.
Sau đó, Hoang Xuyên đi tìm Lăng Tiêu ôn chuyện, Khương Trường Sinh thì tiếp tục luyện công.
Nửa tháng sau, số lượng võ giả trong kinh thành đã vượt qua vạn, từng khách sạn, hí viên đều đang thảo luận trận chiến này.
Tuyệt Tâm thần tăng, chính là bất tử truyền thuyết còn sống.
Trường Sinh tiên sư, chính là võ lâm thần thoại đương thời.
Truyền thuyết bất tử chiến võ lâm thần thoại, danh tiếng này thật sự quá lớn, vô luận người nào thắng, một trận chiến này đều là tuyệt thế chiến bình sinh khó gặp.
Hoàng cung, trong một tẩm cung.
Khương Vũ trần trụi nửa người trên, ngâm ở trong ao, hưởng thụ sáu tên cung nữ xoa bóp toàn thân, hai cánh tay hắn dựa vào bên cạnh ao, mặt hướng lên trời, con mắt nhắm chặt.
Nan Vận phật đứng ở sau lưng hắn, mở miệng nói:
- Tuyệt Tâm thần tăng dựa vào Chí Thánh đan của Đại Thừa long lâu bùng cháy tuổi thọ, đã tới Thần Nhân cảnh trong truyền thuyết, một trận chiến này, Trường Sinh tiên sư mặc dù bất tử, cũng phải trọng thương, Tuyệt Tâm thần tăng nhờ ta nói với bệ hạ, không thể lại kéo dài đại kế phục Sở, ngày quyết chiến, thỉnh bệ hạ xem chiến, nhìn phong thái của Thần nhân...
Khương Vũ khẽ nói:
- Hắn đang uy hiếp trẫm?
Nan Vận phật trầm giọng nói:
- Đây không chỉ là ý của hắn.
Khương Vũ yên lặng một lát, nói:
- Thôi, đến lúc đó trẫm sẽ đi nhìn một, Thần nhân à, không ngờ Đại Cảnh của trẫm có thể sinh ra Thần nhân, bất quá châm chọc làm sao khi hắn tuy là người Đại Cảnh, lại cất giấu tâm Sở triều.
Nan Vận phật không có nói tiếp, quay người rời khỏi.
Ánh mắt hắn tràn ngập hận ý.
Trường Sinh yêu đạo, ngươi nhất định phải chết!
...
Ngày quyết chiến đến.
Trong ngoài cửa thành Bắc, kín người hết chỗ, các võ phu đóng quân ở ngoài thành, quan lại quyền quý trong thành thì bố trí xong yến hội trên từng lầu các, chuẩn bị quan sát trận võ lâm quyết chiến này.
Giữa sườn núi Long Khởi quan, gần ba trăm tên đệ tử cũng đang ngẩng đầu quan sát.
Hoàng đế trở lại vương phủ của mình, uống rượu ở trên lầu các cao nhất trong vương phủ, chờ đợi hai vị cao thủ tuyệt thế buông xuống.
Nan Vận phật đứng sau lưng hắn, vẻ mặt hơi lộ ra hấp tấp.
Khương Vũ đột nhiên đặt chén rượu xuống, sầm mặt lại, nói:
- Tới!
Chân khí thật đáng sợ!
Hắn phát hiện mình đánh giá thấp Thần Nhân cảnh, lại nghĩ tới Tuyệt Tâm thần tăng đưa lời, trong lòng hắn chìm xuống.
Chỉ thấy ngoài bầu trời cửa thành Bắc nổi lên mây đỏ, như hoàng hôn tiến đến, nhưng hiện tại mới là giữa trưa, ngoài thành theo đó mà truyền đến tiếng náo động.
Hoang Xuyên đứng ở giữa sườn núi híp mắt mắt nhìn sang, sắc mặt đại biến.
Chỉ thấy phía cuối chân trời có một đạo thân ảnh đạp không đi tới, đó là một lão tăng cao tuổi, gầy như que củi, khoác lên áo cà sa, râu ria và lông mày đều tái nhợt, hắn tựa như nhắm mắt lại, từng bước một đi tới, sau lưng tản ra phật quang màu vàng kim, một tôn Phật tượng mơ hồ rõ ràng.
Một màn này cũng làm cho đám võ phu ngoài thành thấy được, vô số người xôn xao.
Ở trên không dậm chân tiến lên, đã để phàm phu rung động, phật quang hắn sau lưng càng làm cho người ta cảm thấy hắn như thần linh tại thế.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất