Chương 126: Long tử ăn Chân Long, vận mệnh luân hồi (1)
...
Tháng bảy.
Long Khởi quan phát sinh một kiện đại sự, đó chính là Mạnh Thu Sương thoái vị, đệ tử Vạn Lý được Khương Trường Sinh phong làm sư trưởng trở thành đại đệ tử mới, chưởng khống sự vụ lớn nhỏ bên trong quan.
Cũng chính vào hôm ấy, Mạnh Thu Sương mang theo một thiếu nữ tìm tới Khương Trường Sinh.
Hoang Xuyên cũng đi theo.
- Đạo trưởng, nha đầu này tên Liễu Vô Nhân, mẹ ốm chết, khi còn sống đưa nàng đến trong đạo quan, ta thấy nàng có tư chất bất phàm, nếu bồi dưỡng thật tốt, định có thể trở thành một tên Thông Thiên của Long Khởi quan.
Mạnh Thu Sương cười nói, bây giờ Long Khởi quan vượt xa lúc trước, bên trên có Khương Trường Sinh làm võ lâm thần thoại, bên trong có Hoang Xuyên nâng lên cờ lớn, bên dưới có mấy trăm tên đệ tử đại biểu cho tương lai.
Ánh mắt Khương Trường Sinh nhìn về phía Liễu Vô Nhân, Liễu Vô Nhân thoạt nhìn mười hai mười ba tuổi, cực kỳ khẩn trương, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn gặp qua cô bé, cũng đã gặp mẹ nàng.
Trước đó hai mẹ con này vụng trộm đến gặp hắn, để hắn lưu lại ấn tượng rất sâu.
Liễu Vô Nhân...
Cái tên này để Khương Trường Sinh phải dò tìm lại danh sách thông báo trước kia mình đã nhận.
【 Khai Nguyên năm mười bảy, giang hồ nữ tử Liễu Lạc Nhân bởi vì thù hận tìm ngươi luận bàn, ngươi đánh tan tưởng niệm của nàng, ngươi vượt qua một trận nhân quả... 】
Nguyên lai là nữ nhi của nàng.
Khương Trường Sinh nghĩ đến Liễu Lạc Nhân, cảm thấy tư tưởng nữ tử kia không bình thường, bất quá người đã không còn trên nhân thế, trước kia gút mắc liền thời điểm đi qua.
Hắn quan sát tỉ mỉ Liễu Vô Nhân, phát hiện cô gái này có thể chất đặc thù, kinh mạch chí hàn, tuyệt đối là thiên tài tập võ, giống như Hoang Xuyên, lỗ chân lông có thể tự động hấp thu thiên địa linh khí, mặc dù hết sức mỏng manh, nhưng tích lũy tháng ngày, cũng có thể nhiều hơn người bình thường tu luyện một đoạn chân khí dài.
Hoang Xuyên mở lời:
- Sư phụ, thiên tư nàng xác thực không tệ, mà đạo quan lại thiếu một nữ đệ tử võ công đột xuất, ta dạy bảo nam đệ tử còn tốt, nhưng có lúc đối mặt nữ đệ tử... Có nhiều bất tiện.
Tư chất Mạnh Thu Sương, Minh Nguyệt đều bình thường, cảnh giới võ đạo đã đạt đến cực hạn, không thể thành cao thủ chân chính.
Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói:
- Thu đồ đệ coi như thôi xong, về sau mỗi ngày sáng sớm có thể tới đình viện của ta, ta dạy cho ngươi tu hành.
Mạnh Thu Sương mừng rỡ, vội vàng bảo Liễu Vô Nhân khấu đầu tạ ơn.
Liễu Vô Nhân kích động quỳ xuống, sau khi hàn huyên một lúc lâu, mới theo Mạnh Thu Sương rời đi.
Khương Trường Sinh nhìn phương hướng các nàng rời đi, cảm khái nói:
- Đạo quan thật sự càng ngày càng náo nhiệt, Xuyên Nhi, có rảnh mang theo đệ tử ở trên núi khai hoang, xây dựng thêm đạo quan.
Long Khởi sơn mặc dù không lớn, nhưng đại bộ phận vẫn là rừng núi, cỏ hoang khắp đồng, không gian khai phá không nhỏ.
Hoang Xuyên cười gật đầu, hắn dần dần cũng gánh vác không ít chức trách của Long Khởi quan, hắn cũng thích thú.
Mấy ngày sau.
Ngụy vương về kinh, hắn trước tiên tới bái phỏng Khương Trường Sinh.
Đi theo có Từ Thiên Cơ, Bình An, Khương Dự, Tông Thiên Vũ, còn về Tứ Hải hiền thánh, không dám tới, nhưng Khương Trường Sinh đã cảm nhận được khí tức hắn, hắn đang đi dạo dưới chân núi.
- Bình An, tới đây, để vi sư nhìn ngươi kỹ một chút.
Khương Trường Sinh vẫy tay cười nói, Bình An to lớn hơn xưa rất nhiều, thân như Hung thú, hai đầu lông mày lộ ra sát khí, khiến cho người nhìn mà sợ, trên người cũng thêm không ít vết sẹo.
Bình An vừa đến trước mặt Khương Trường Sinh, liền bắt đầu cười ngây ngô, ngồi xổm ở bên cạnh Khương Trường Sinh, dựa vào vai của hắn, giống như tiểu hài.
Khương Trường Sinh một bên kiểm tra gân cốt hắn, một bên nhìn về phía Khương Tử Ngọc, tán thán:
- Tử Ngọc cũng thay đổi, vi sư hết sức vui mừng.
Khương Tử Ngọc nghe xong lời này, cũng có chút không kềm được, hốc mắt ửng đỏ, nhưng hắn vẫn hết sức cười đắc ý nói:
- Sư phụ, đồ nhi không cho ngài mất mặt chứ? Chúng ta đã đánh cho Tấn triều ngoan ngoãn...
Hắn bắt đầu nói khoác chuyện của mình những năm nay trải qua.
Khương Trường Sinh nghiêm túc nghe, mắt đầy ý cười.
Tông Thiên Vũ thì nhìn về phía Bạch Kỳ dưới Địa Linh thụ, nói nhỏ với Từ Thiên Cơ bên cạnh:
- Làm sao nhiều thêm một đầu Yêu Lang?
Bọn hắn chính là Thần Tâm cảnh, có thể cảm nhận được yêu khí trên người Bạch Kỳ.
Từ Thiên Cơ không thèm để ý chút nào nói:
- Đều nuôi rắn, lại nuôi thêm một con sói thì làm sao?
Hắn đi qua tìm Bạch Long chơi, Bạch Long xê dịch thân hình khổng lồ, lại gần thân cận chuyển động đùa với hắn.
…
Trong đình viện, Khương Trường Sinh cùng Khương Tử Ngọc ngồi đối diện, Vong Trần châm trà cho bọn họ, những người khác thì đi trong viện của mỗi người nghỉ ngơi, không có quấy rầy hai sư đồ bọn hắn nói chuyện.
Khương Tử Ngọc đơn độc đối mặt Khương Trường Sinh, vẫn còn có chút co quắp, trên đường tới hắn cũng nghe nói Khương Trường Sinh đánh một trận chiến tuyệt thế cùng Tuyệt Tâm thần tăng.
Chinh chiến nhiều năm như vậy, hắn biết rõ võ giả cảnh giới cao mạnh mẽ, Tông Sư cường giả đủ để ngăn chặn thiên quân vạn mã, thế Thần Nhân cảnh càng cao thì còn mạnh như thế nào?
Khương Trường Sinh uống một ly trà, hỏi:
- Tử Ngọc, sau này dự định thế nào?
Khương Tử Ngọc nói:
- Nghỉ ngơi một quãng thời gian, chinh chiến hàng năm, các tướng sĩ cũng mệt mỏi.
- Ta là hỏi ngươi truy cầu.
- Lôi kéo văn võ, súc tích lực lượng đi, ta và Thái Tử tranh đấu, không thể tránh né.