Chương 131: Ngươi chính là Thiên Mệnh sở định Thiên Tử, mà ta chính là Thiên Mệnh (2)
Vũ lực của Khương Trường Sinh đã có thể dễ dàng uy hiếp được hoàng quyền, nếu như hắn đăng cơ, ngày khác có phải cần xem sắc mặt của Khương Trường Sinh hay không?
Bọn hắn là sư đồ, cũng không phải phụ tử, nếu như Khương Trường Sinh ngày sau có nhi tử, có thể hay không...
Khương Tử Ngọc càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng càng nhiều hơn chính là bao la mờ mịt.
Hắn cũng nghĩ không thông Khương Trường Sinh vì sao hết sức ủng hộ hắn.
Thật chỉ là vì Đại Cảnh?
Lúc này, từng người từng người Bạch Y vệ theo bốn phương tám hướng chạy đến, đứng ở trên mái hiên từng cung điện, Hoa Kiếm Tâm cũng tới, nàng đưa tay ra hiệu tất cả mọi người dừng lại.
Lý công công không biết từ chỗ nào tiến vào hoàng cung, hắn nhìn thấy thi thể Diệp Giác, Khương Tử Hàn, lại gặp Khương Vũ tê liệt ngã xuống đất, cực kỳ hưng phấn.
- Tiên Hoàng, ngài bảo vệ Đại Cảnh...
Tâm tình Lý công công xúc động, hốc mắt đều đỏ.
Khương Trường Sinh đi vào trước mặt Khương Vũ, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn, nói:
- Ngày mai thoái vị cho Ngụy vương, Thái Tử tạo phản, may mắn được Ngụy vương cứu giá, nhưng ngươi cũng bị thương nặng, vô lực lại nắm giữ triều cương.
Khương Vũ đắng chát cười, yếu ớt nói:
- Trẫm... Hiểu rõ...
Mặc kệ như thế nào, ít nhất là con của hắn đăng cơ.
- Từ Thiên Cơ, chiếu cố tốt bệ hạ, Tử Ngọc, Lý công công, đi theo ta.
Khương Trường Sinh vứt xuống nói lời này, đi về phía Kim Loan điện.
Lý công công đuổi theo kịp.
Khương Tử Ngọc lưỡng lự, cuối cùng bị Từ Thiên Cơ thúc giục hạ vẫn đuổi kịp bước tiến của Khương Trường Sinh.
Trên đường, Khương Tử Ngọc suy nghĩ rất nhiều, nhớ lại từ nhỏ đến lớn trải qua, ở trong ấn tượng của hắn, Khương Trường Sinh đối với hắn cùng những người khác luôn là ôn hòa như nước, chưa bao giờ lãnh khốc qua giống như tối nay.
Hắn nghĩ không ra Khương Trường Sinh muốn bàn giao hắn cái gì, là muốn uy hiếp hắn, hay là lộ chân tướng?
Một đường không nói chuyện, ba người tiến vào Kim Loan điện tối tăm, Lý công công xe nhẹ đường quen đi đến trước một cây trụ khởi động cơ quan, phía trên có một viên dạ minh châu bị mở ra, huỳnh quang vương vãi xuống, vừa rồi chiếu vào trên long ỷ.
Bảo tọa chí cao vô thượng ở trong bóng tối dễ thấy như vậy, giống như hoàng quyền đang ở trước mắt.
Khương Trường Sinh dừng bước lại, nhìn long ỷ, nói:
- Tử Ngọc, ngồi lên, từ ngày mai, ngươi chính là hoàng đế.
Khương Tử Ngọc trầm mặc đi thẳng về phía trước, cho đến khi leo lên Long giai, đi vào trước ghế rồng, hắn bỗng nhiên quay người, nhìn xuống Khương Trường Sinh trên điện, hỏi:
- Xin hỏi sư phụ, nếu như ta đăng cơ, thiên hạ này nghe ta, hay nghe ngươi?
Lý công công hứng thú nhìn một màn này, lặng yên không lên tiếng.
Khương Trường Sinh nói:
- Đương nhiên là nghe ngươi, ngươi là Thiên Tử, ngươi lớn nhất.
Khương Tử Ngọc chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, nói:
- Sư phụ, ta không nghĩ ra vì sao ngươi ủng hộ ta đăng cơ, vẻn vẹn chỉ vì vì ta là đồ đệ của ngươi? Dùng năng lực của ngươi, không cần đỡ tân hoàng, vô luận người nào làm hoàng đế, đều sẽ giao hảo cùng ngươi.
Hắn muốn làm hoàng đế, nhưng không muốn làm hoàng đế bù nhìn.
Nếu như Khương Trường Sinh biểu lộ dã tâm, vậy hắn dù cho là bốc lên nguy hiểm bị giết, cũng không ngồi long ỷ này.
Khương Trường Sinh vui mừng cười một tiếng, tiểu tử này ít nhất có suy nghĩ của mình mà không dễ tin người khác, cũng không có bị lợi ích tới tay che đậy tâm trí.
Hắn đối mặt Khương Tử Ngọc, cười nói:
- Ngươi chính là thiên tử Thiên Mệnh sở định, mà ta chính là Thiên Mệnh, ta muốn để ngươi làm Thiên Tử, liền để ngươi làm!
Khương Tử Ngọc nghe được lời bá đạo như vậy, trong lòng bi phẫn, võ đạo mạnh, có thể miệt thị hoàng quyền, đây mới là bi ai người nhà họ Khương.
Khương Trường Sinh tiếp tục nói:
- Lý công công, nói một chút thân phận chân thật của ta đi.
Thân phận chân thật?
Khương Tử Ngọc ngẩn người, kinh ngạc nhìn về phía Lý công công.
Lý công công cung kính hành lễ chõ Khương Trường Sinh, sau đó nhìn về phía Khương Tử Ngọc, nói:
- Ngụy vương, Trường Sinh đạo trưởng chính là Thái Tử mà Tiên Hoàng khâm điểm.
Lời vừa nói ra, sắc mặt Khương Tử Ngọc kịch biến, toàn thân run rẩy.
- Cảnh triều vừa lập, Tiên Hoàng lập hoàng tử trong bụng Hoàng hậu nương nương là Thái Tử, đây là thiên hạ đều biết, ca tụng, nhưng Đại Thừa long lâu đột nhiên làm loạn, mong muốn chưởng khống hoàng quyền, Tiên Hoàng từng đi vào Đại Thừa long lâu tu luyện, biết rõ Đại Thừa long lâu mạnh mẽ, vì bảo đảm Thái Tử, liền từ dân gian tìm tới một tên cô nhi, thay thế Thái Tử, đưa Thái Tử đến Long Khởi quan, Thâu Thiên Hoán Nhật, chỉ cầu Thái Tử bình an cả đời, Thái Tử, Nhị hoàng tử long tranh hổ đấu, cuối cùng song song ngã xuống, vì thành toàn cho Thất hoàng tử, cũng chính là hoàng đế hiện thời, đây đều là kế sách của Tiên Hoàng và Đại Thừa long lâu.
Lý công công thổn thức không thôi, thế nhân nào biết tranh đấu sau lưng hoàng quyền.
Vẻ mặt Khương Tử Ngọc cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh hỏi:
- Cho nên ngươi đến đỡ ta đăng cơ, chính là vì trả thù Đại Thừa long lâu, trả thù phụ hoàng ta?
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười, nói:
- Chẳng qua là thứ nhất, thứ hai nha, ngươi là con của ta, con ruột.
Nghe vậy, Khương Tử Ngọc như bị sét đánh, khó tin nhìn Khương Trường Sinh.
Lý công công cũng bị hù dọa.
Hắn nguyên lai tưởng rằng Khương Trường Sinh đến đỡ Ngụy vương, chẳng qua là không muốn Đại Cảnh đổi quốc hiệu thành Sở, không có nghĩ tới còn cất giấu tầng một nguyên nhân như thế này.
- Không có khả năng... Không có khả năng... Ngươi như thế nào là phụ thân của ta?