Chương 130: Ngươi chính là Thiên Mệnh sở định Thiên Tử, mà ta chính là Thiên Mệnh (1)
Một tiếng nói quanh quẩn nội viện hoàng cung đã hóa thành phế tích.
Sắc mặt Diệp Giác đại biến, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Trường Sinh chân đạp Thái Hành kiếm, đưa lưng về phía Minh Nguyệt, nhìn xuống hắn.
Khương Tử Hàn cũng bị hù dọa, Đại Thừa long lâu còn chưa đến, bọn hắn không phải đối thủ của Trường Sinh tiên sư.
Khương Trường Sinh nhìn chằm chằm Diệp Giác, nói:
- Đại Thừa long lâu thật sự quá chậm, ta đã đợi đến không còn kiên nhẫn, tối nay liền giết ngươi, tuyên chiến Đại Thừa long lâu đi.
Diệp Giác cực kỳ hoảng hốt, nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Trường Sinh tiên sư, vì sao ngươi nhất định phải đối nghịch Đại Thừa long lâu?
Hắn thật sự nghĩ không ra.
Hắn thậm chí không rõ ràng nội tình Khương Trường Sinh, người này đến cùng quật khởi như thế nào.
Khương Trường Sinh đạm mạc nói:
- Đại Thừa long lâu muốn phục Sở, thân là người Đại Cảnh, há có thể ngồi nhìn mặc kệ? Các ngươi ra tay đi, cùng tiến lên, có lẽ còn có một chút hi vọng sống, tối nay các ngươi ai cũng đi không được.
Vì ngăn ngừa Khương Tử Ngọc nhiễm bêu danh của Lý Thế Dân, hắn quyết định tự tay giúp Khương Tử Ngọc trừ địch, miễn sách sử bêu danh.
Diệp Giác, Khương Tử Hàn bị hù dọa, Khương Tử Hàn vội vàng đi vào bên cạnh Diệp Giác, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Trường Sinh tiên sư xuất quỷ nhập thần, bọn hắn cũng biết mình trốn không thoát.
Khương Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Sư phụ, lưu Thái Tử một mạng đi.
Khương Trường Sinh không có nhìn về phía hắn, mà hỏi:
- Không phải ngươi muốn làm Lý Thế Dân à? Vì sao không quả quyết?
Khương Tử Ngọc yên lặng.
Hồi nhỏ không hiểu tình cảm, sau khi lớn lên hắn mới hiểu được chặt đứt thân tình là khó khăn cỡ nào.
Diệp Giác trầm giọng quát:
- Thái Tử, đồng loạt ra tay.
Tiếng nói vừa ra, hắn vỗ ra một chưởng, long hình chân khí đánh tới, thế không thể đỡ, Khương Tử Hàn đi theo huy chưởng, long hình chân khí của hắn đã không kém hơn Diệp Giác, chỉ là chân khí kịch liệt gợn sóng, lúc nào cũng có thể tan rã.
Đối mặt hai chân khí hình rồng, Khương Trường Sinh vung lên Kỳ Lân phất trần, dễ dàng xua tan, hai người Diệp Giác thấy thế trong lòng kinh hoàng.
Khương Trường Sinh đi theo rơi xuống đất, Thái Hành kiếm rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
- Như thế thì cũng sinh tồn ban thưởng chứ.
Khương Trường Sinh thầm nghĩ, Diệp Giác cấp tốc lao tới, thi triển ra bộ pháp quỷ bí khó dò.
Đối mặt tàn ảnh Diệp Giác bốn phương tám hướng, Khương Trường Sinh huy kiếm trảm một cái, dễ dàng tùy ý, kiếm khí như lũ quét cuốn tới, đánh tan hết thảy tàn ảnh, bản thể Diệp Giác bị một đạo kiếm khí đánh trúng, toàn thân phun máu, ngã bay ra ngoài, chật vật ngã bên trong phế tích.
Một màn này để tất cả mọi người cảm thấy kinh hoàng.
Bọn hắn đều chỉ biết Khương Trường Sinh rất mạnh, nhưng dễ dàng hạ gục Diệp Giác, bọn hắn khó có thể tưởng tượng Khương Trường Sinh dùng toàn lực thì còn làm bao nhiêu.
Diệp Giác vừa định đứng lên, Khương Trường Sinh xuất hiện ở sau lưng hắn, huy kiếm một trảm, đầu người rơi xuống đất, thùng thùng rung động, máu vẩy một chỗ.
Khương Trường Sinh quay người, lao tới chỗ Khương Tử Hàn, mặt không biểu tình.
Khương Tử Hàn bị dọa đến nứt cả tim gan, quay đầu hô Khương Tử Ngọc:
- Ngụy vương! Nhị đệ! Nhanh cứu ta, chúng ta là huynh đệ.
Khương Tử Ngọc yên lặng.
Tứ Hải hiền thánh đứng ở bên cạnh, ý vị thâm trường nói:
- Nếu Vương gia ngăn cản, về sau chuyện giết Thái Tử sẽ rơi vào trên người Vương gia, huynh đệ tương tàn, dù cho là Đế Vương cũng là chỗ bẩn to lớn.
Khương Tử Ngọc cũng hiểu đạo lý này, cho nên giữ yên lặng.
Từ Thiên Cơ mắng:
- Nên giết cái tên này, trước đó cắt xén lương thực của chúng ta, còn thường xuyên phái tới thích khách hành thích Vương gia, Vương gia quá mềm lòng, ngươi xem người ta là huynh đệ, người ta lại hận ngươi thấu xương.
Khương Tử Ngọc nghe được rất khó chịu, không thể phản bác.
Khương Trường Sinh đi đến trước mặt Khương Tử Hàn, nhìn vị Thái Tử nhu nhược, sợ chết này, trong mắt của hắn không có chút thương hại.
Khương Tử Hàn cắn răng, đột nhiên vỗ một chưởng lên người Khương Trường Sinh, mong muốn hấp thu công lực của hắn.
Khương Trường Sinh không có tránh né, bị hắn vỗ trúng, những người khác thấy một màn này sợ hãi, Trường Sinh tiên sư sao sẽ trúng chiêu?
Khương Tử Hàn mừng như điên, diện mạo dữ tợn nói:
- Muốn giết cô... Làm sao có thể.
Một giây sau, sắc mặt hắn kinh biến, trong mắt là vẻ sợ hãi.
Hắn run sợ phát hiện mình căn bản hút không được chân khí của đối phương.
Khương Trường Sinh ra kiếm đâm xuyên bụng của hắn, ghé vào lỗ tai hắn nói khẽ:
- Ngươi ban đầu ngay cả Thái Tử đều làm không được, làm Thái Tử nhiều năm như vậy, cũng đáng.
Linh lực theo lưỡi kiếm tràn ra, chấn vỡ ngũ tạng lục phủ của Khương Tử Hàn.
Rút ra Thái Hành kiếm, Khương Tử Hàn đi theo ngã xuống đất, toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Khương Trường Sinh run kiếm, nhìn xuống thi thể Khương Tử Hàn, thầm nghĩ:
- Nếu không phải ngươi giết cha, có lẽ ngươi còn có thể sống lâu thêm một đoạn thời gian.
Bốn người Khương Tử Ngọc bị chấn động, theo Khương Trường Sinh hiện thân đến bây giờ mới bao lâu, Khương Trường Sinh không có thi triển tuyệt học để người nhìn mà sợ, thủ đoạn hắn giết địch lộ ra rất bình thường, nguyên nhân chính là như thế mới mang đến cho bọn hắn rung động thật lớn.
Vô luận là Diệp Giác, hay là Khương Tử Hàn, đều đã là cao thủ Thần Tâm cảnh.
Giết Thần Tâm cảnh như giết chó làm thịt gà?
Bóng đêm lạnh buốt, lòng người lạnh buốt.
Khương Tử Ngọc xa xa nhìn Khương Trường Sinh, trong lòng không hiểu có chút sợ hãi.