Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 136: Ngàn năm nội tình, Đế Vương chi tâm (2)

Chương 136: Ngàn năm nội tình, Đế Vương chi tâm (2)
Ánh mắt Tiêu Điệu Thiên bình tĩnh, nói:
- Bản tọa biết được, nhưng nếu không chiến, không có mười ba châu, Đại Thừa long lâu cũng sẽ bị triều tông các phương xâm chiếm từng bước, có lẽ đây là Thiên Đạo luân hồi, khí vận cùng tài nguyên của Đại Thừa long lâu độc bá mười ba châu, thành tựu nội tình ngàn năm triều tông, cũng nên trả nợ.
- Một trận chiến này, nhất định phải đánh, thắng, cải biến kế sách võ đạo của Đại Thừa long lâu, bại, liền thành toàn Đại Cảnh, long lâu sẽ không vong, sẽ chỉ tạm thời tan biến, nội tình ngàn năm há là một người có thể nhổ tận gốc?
Nan Vận phật yên lặng.
Một ông lão áo tím đi tới, ôm quyền nói:
- Lâu chủ, lại hút một nhánh môn phái, chúng ta đều sẽ bước vào Thần Nhân cảnh.
Tiêu Điệu Thiên nói:
- Vậy liền đi tới Đại Cảnh, tùy tiện tìm một nhánh môn phái của Đại Cảnh, cũng đúng lúc tuyên chiến với hoàng đế Đại Cảnh, để võ lâm Đại Cảnh nhìn võ đạo chân chính một chút, vì bọn họ mở ra võ trí.
- Tuân mệnh!
Ông lão áo tím đáp, sau đó quay người đi truyền đạt mệnh lệnh.
Tiêu Điệu Thiên nhìn về phía phương hướng Đại Cảnh, lẩm bẩm nói:
- Một kiếm tru diệt Thần nhân, bản tọa cũng phải nhìn một chút, ngươi có đi đến Kim Thân cảnh trong truyền thuyết hay không.
Kim Thân cảnh?
Nan Vận phật lạnh mình, phía trên Thần nhân còn có cảnh giới càng cao hơn?
...
Trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc nằm tựa ở trên long ỷ, lật xem tấu chương trong tay, lộ ra có chút lười nhác.
Trần Lễ đi tới, chắp tay hành lễ, nói:
- Bệ hạ, Hộ bộ thượng thư để thần tới đề nghị, bệ hạ mặc dù thương cảm bách tính, nhưng ban bố chính sách quá mức nhân từ, nhất là quá mức tha thứ đối với thương nhân, tiếp tục như vậy, bách tính giàu có, thương nhân có tiền, nhưng quốc khố sẽ khan hiếm, chuyện này sẽ bất lợi cho đại kế tương lai của bệ hạ.
Khương Tử Ngọc hoàn toàn thất vọng:
- Cái gì đại kế của Trẫm?
Trần Lễ sửng sốt, đột nhiên không biết nên nói như thế nào, mặc dù hắn có tính cách chính trực, tốt xấu gì cũng sống hơn sáu mươi tuổi, có mấy lời không thể nói ở trước mặt.
Khương Tử Ngọc buông tấu chương xuống, sau khi cầm bút phê chữ, lại cầm một tấu chương khác, tiếp tục nhìn.
- Trần thừa tướng, để người phía dưới ít hỏi thăm ý nghĩ của trẫm, ngươi cũng cần học được nhận biết, trẫm chính là chủ nhân của một nước, nếu như người người đều có thể biết trẫm đang có ý nghĩ gì, Đại Cảnh như thế, chẳng phải là thủng trăm ngàn lỗ? Ngươi với bọn hắn khác biệt, ngươi chính là bạn thân của sư phụ trẫm, lại có đại công đối với trẫm, trẫm chắc chắn tín nhiệm ngươi, nhưng ngươi cũng không cần làm đao cho người ta.
- Vì sao Hộ bộ thượng thư không trực tiếp nói với trẫm, nhất định phải để ngươi đưa lời?
Khương Tử Ngọc liếc mắt nói, cái nhìn này để Trần Lễ có chút hốt hoảng, hắn giống như thấy được Cảnh Võ Tổ Khương Uyên.
Khương Tử Ngọc ý vị thâm trường nói:
- Thân phận người Sở là chỗ bẩn lớn nhất của Trần gia, cẩn thận bị người mưu hại.
Trần Lễ chảy ròng mồ hôi lạnh.
Khương Tử Ngọc khép lại tấu chương, cười nói:
- Thôi, xem ở trên quan hệ giữa ngươi và trẫm, trẫm không gạt ngươi, ngươi cũng đừng truyền đi, nếu có người thứ ba biết được, trẫm sẽ phải chém đầu của ngươi, trẫm sở dĩ làm như thế, cũng không phải tất cả đều là nhân từ, quốc khố khan hiếm, trẫm cũng biết, nhưng Cảnh triều vừa trải qua hai mươi năm chiến loạn, bách phế đãi hưng, nếu tăng lớn thuế má cho bách tính, tất sẽ dẫn tới ảnh hưởng không tốt, trẫm còn cần bách tính cùng một lòng với trẫm, cho nên trẫm cũng tha thứ cho thương nhân.
- Thương nhân linh hoạt, lại ở gần bách tính, đợi các thương nhân giàu lên, chắc chắn sinh ra ngăn cách cùng bách tính, bách tính thế tất ghen ghét bọn hắn, đến lúc đó trẫm tìm lý do xử trí bọn hắn, quốc khố giàu, dân tâm càng hướng trẫm, há không càng diệu?
Trần Lễ kinh ngạc nhìn về phía hắn, không ngờ Khương Tử Ngọc tuổi còn trẻ lại có ý tưởng như vậy.
Khương Tử Ngọc đi theo cười nói:
- Mục tiêu của Trẫm cũng không chỉ là trong Đại Cảnh, Trần thừa tướng, nhìn cho thật kỹ đi, cũng nhiề nhìn chằm chằm Trần gia u hơn một chút, để Trần gia ít lôi kéo người Sở, gần đây, Trần gia có chút bay bổng đấy.
Trần Lễ liền vội khom lưng, nói:
- Thần ghi nhớ.
Hắn hiểu được Khương Tử Ngọc đang gõ mình.
Sau khi Trần Lễ thối lui, Dương Triệt cũng tới, đối mặt gia gia của hoàng hậu, Khương Tử Ngọc không khách khí, nói dụng ý về quyết sách của mình cho Dương Triệt, sau đó tiến hành gõ, mặc dù Dương gia không có lôi kéo người Sở, tóm quân quyền thật chặt.
Đợi Dương Triệt rời khỏi, một tiểu thái giám đi tới, cho hắn đưa chút điểm tâm.
Khương Tử Ngọc hỏi:
- Trường Sinh tiên sư cảm giác khẩu vị về đồ ăn trong cung như thế nào?
Tiểu thái giám trả lời:
- Gần đây lão nhân gia ông ta ăn có chút ít, thậm chí còn phân cho... Phân cho Yêu Lang.
Khương Tử Ngọc nói:
- Vậy thì đổi một đầu bếp, truyền lệnh xuống, để ngự trù phụ trách điểm tâm chạy trở về vương phủ của mình, bảo Hoàng hậu nương nương hỗ trợ một lần nữa chọn lựa một vị.
Tiểu thái giám lĩnh mệnh, vội vàng lui ra.
Khương Tử Ngọc đứng dậy, đi vào trước bệ cửa sổ, nhìn trời xanh, mày kiếm nhíu chặt, trong mắt vẫn là vẻ sầu lo.
Hắn không sợ tâm tư văn võ bá quan, nhưng một ngày chưa diệt trừ Đại Thừa long lâu, hắn thủy chung lo lắng.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất