Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 140: Như Lai Chung Lâm, Đây là tuyệt học gì?

Chương 140: Như Lai Chung Lâm, Đây là tuyệt học gì?
Vô số võ giả động dung, vượt qua Thần nhân lại là cái cảnh giới gì?
Dưới cái nhìn soi mói của bọn hắn, một tia chớp bổ ra tầng lôi vân, trong lôi điện xen lẫn có một thân ảnh chậm rãi buông xuống, hắn mặc đồ màu đỏ, y phục tôn quý bá khí, đầu đội mũ miện Đế Vương, ngoài thân hắn tản ra hào quang thản nhiên, như tiên thần hạ phàm, khí thế của nó che giấu uy áp đến những chỗ có thần nhân.
Nếu như đối mặt ba mươi hai tôn thần nhân, tất cả mọi người thấy chính là hoảng sợ, thế đối mặt với hắn, không ai có thể nhấc lên một tia chiến ý, chỉ có tuyệt vọng.
- Võ đạo, làm sao có thể mạnh đến tình trạng như thế...
Toàn thân Khương Tử Ngọc run rẩy, hai tay trong tay áo nắm chặt, con mắt tràn đầy tơ máu.
Võ đạo có cảnh giới như thế, hắn thân là hoàng đế, sao có thể an tâm.
Cảnh giới vượt qua Thần Nhân đích.
Hết thảy võ giả đều bị chấn động, nhất là võ lâm Đại Cảnh, mới trải qua Thần nhân mang tới rung động, coi là Thần nhân chính là đỉnh điểm của võ đạo, cực hạn của phàm nhân, không ngờ Tiêu Điệu Thiên lại nói phía trên Thần nhân còn có cảnh giới càng cao hơn.
Hắn thậm chí đã đi đến.
Ngoài thành, ngoài rìa rừng cây có một thư sinh đang đứng, hắn đang nhẹ nhàng lay động cây quạt trong tay, mặt mỉm cười xem kịch, nhưng nhìn thấy Tiêu Điệu Thiên ra sân, nét mặt của hắn ngưng kết.
- Kim Thân cảnh trong truyền thuyết... Sao hắn lại có thể đi đến... Trách không được những năm nay không thấy hắn hiện thân...
Thư sinh tự lẩm bẩm, khuôn mặt anh tuấn trở nên âm trầm, trong mắt lộ ra ý sợ hãi.
Kim Thân cảnh!
Cảnh giới mà Thập phương triều tông tha thiết ước mơ, đây chính là cảnh giới trong truyền thuyết.
Không chỉ là hắn, các triều tông khác cũng điều động võ giả đến đây xem chiến, bọn hắn giấu ở các ngõ ngách, xa xa xem chiến, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị Tiêu Điệu Thiên hù dọa.
Ba mươi hai tôn thần nhân đã đủ dọa người, nhưng bọn hắn có thể xem hiểu, đó là Thần nhân đã hao hết tuổi thọ, hôm nay liền phải chết.
Nhưng Tiêu Điệu Thiên không giống, hắn cũng không có dấu hiệu dùng Chí Thánh đan, còn đạt đến cảnh giới càng cao hơn.
Một tôn cường giả Kim Thân cảnh còn sống có thể đáng sợ hơn ba mươi hai tôn thần nhân.
- Cái này... Trường Sinh tiên sư có thể thắng sao?
- Rất nhiều Thần nhân, vượt qua Thần nhân lại là cảnh giới gì?
- Xong, Đại Cảnh ta xong rồi, Trường Sinh tiên sư mạnh hơn, cũng không có khả năng địch qua nhiều cao thủ vượt qua phàm nhân như vậy.
- Trách không được Đại Thừa long lâu có thể nắm giữ mười ba châu vương triều thay đổi, thực lực như thế, làm sao có thể địch?
- Nếu là Trường Sinh tiên sư bại, chúng ta chẳng phải là...
Trong kinh thành cũng đang vang lên tiếng nghị luận ầm ĩ, khủng hoảng đang lan tràn, khiến cho mọi người sợ hãi, cho dù là quan quý quyền cao chức trọng giờ phút này cũng cảm thấy vô lực.
Thiên hạ này thì ra là thiên hạ của võ đạo.
Tiêu Điệu Thiên cao cao tại thượng, vị trí càng cao hơn ba mươi hai tôn thần nhân, nếu như ba mươi hai tôn thần nhân chính là tiên thần, vậy hắn chính là đứng đầu chúng thần, là tồn tại chói mắt nhất giữa thiên địa.
Ánh mắt hắn và ba mươi hai tôn thần nhân đều nhìn về phía Long Khởi quan, chờ đợi Khương Trường Sinh hiện thân.
Ngoài thành, Nan Vận phật đang trà trộn vào số lượng lớn võ giả đang xem chiến đều đang âm thầm cầu nguyện.
Đại Thừa long lâu mang theo đội hình như thế, dù sao cũng nên bắt lại Trường Sinh tiên sư chứ.
- Vượt qua Thần nhân, ngươi thật vượt qua thần nhân sao?
Một tiếng cười khẽ từ Long Khởi quan truyền đến, vang vọng ở giữa đất trời.
Nghe được âm thanh này, các bách tính, võ giả khắp Kinh Thành không hiểu sao lại cảm thấy an lòng.
Tiêu Điệu Thiên nghe xong, sắc mặt biến hóa, nhìn chằm chặp hướng đi của Long Khởi quan.
- Đại Thừa long lâu các ngươi đã muốn tìm chết, ta sẽ đưa các ngươi đi một đoạn đường, thuận tiện nói cho thiên hạ này, Đại Cảnh từ nay về sau không bị triều tông nắm trong tay, quốc phúc Cảnh triều sẽ kéo dài ngàn năm! Ai dám nhúng chàm hoàng quyền của Khương gia, đó chính là kết cục của Đại Thừa long lâu.
Âm thanh của Khương Trường Sinh lần nữa vang lên, lần này không có mỉm cười, chỉ có sát ý vô tận.
Vừa dứt lời, trên đỉnh núi Long Khởi quan bắn ra cường quang, phổ chiếu thiên địa, tất cả mọi người bị tia sáng rõ làm cho nheo mắt, bọn hắn theo đó há to mồm, nghẹn họng nhìn trân trối.
- Cái kia... Cái kia... Là cái gì?
Một kiếm khách run giọng nói, hai chân của hắn đều không bị khống chế run rẩy, không chỉ là hắn, các bách tính, võ giả khác trên đường phố cũng giống như thế, càng có người trực tiếp tê liệt ngã xuống đất, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn về hướng Long Khởi quan.
Chỉ thấy trên đỉnh núi Long Khởi quan bay lên một vầng mặt trời!
Không sai!
Là mặt trời!
Mặt trời tản ra hào quang vạn trượng để Kinh Thành đang bị lôi vân che tối khôi phục như ban ngày, để vạn vật thất sắc, lôi vân trên trời bị xua tan với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy, chúng sinh ở trước mặt hạo nhật đều cảm giác với bản thân nhỏ bé.
Trong hoàng cung.
Khương Tử Ngọc cũng thấy vô ý thức há to mồm, thái giám, cung nữ bốn phía tất cả đều ngây người.
Gương mặt Hoa Kiếm Tâm dưới mặt nạ cũng đang kinh ngạc đến ngây người, lẩm bẩm nói:
- Đây là tuyệt học gì...
Bọn hắn còn như vậy, Tiêu Điệu Thiên và ba mươi hai tôn thần nhân càng bị hù sợ, bởi vì bọn hắn càng có thể cảm nhận được khí tức Khương Trường Sinh vô cùng mênh mông, bọn hắn chưa bao giờ cảm thụ qua công lực mạnh mẽ như thế.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất