Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 139: Long lâu buông xuống, chúng sinh tuyệt vọng (3)

Chương 139: Long lâu buông xuống, chúng sinh tuyệt vọng (3)
- Đan này còn không thể dùng, ngươi có thể cảm nhận được mức độ thiên địa linh khí đậm đặc chứ, nếu như ngươi cưỡng ép dùng, yêu lực chắc chắn sẽ chạy tán loạn, bạo thể mà chết.
Khương Trường Sinh căn dặn.
Bạch Kỳ gật đầu nói:
- Chủ nhân, nô tỳ biết.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Hà tất xưng nô tỳ?
Bạch Kỳ cười nói:
- Nô tỳ xem nữ tử nhân tộc, mà khi đối mặt chủ nhân thì sẽ tự xưng như thế này.
- Giữa ngươi và ta, không cần như thế, dùng sau tiếp tục gọi ta là đạo trưởng là được.
- Nô tỳ biết.
- ...
Khương Trường Sinh đang muốn nhiều lời, đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa thành Bắc, mắt hắn híp lại.
Đến rồi!
Bạch Kỳ không có nghe được Khương Trường Sinh đáp lời, không khỏi ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt của hắn, đi theo nhìn lại, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào.
Nó hỏi:
- Đạo trưởng, làm sao vậy?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Một đám muốn chết rốt cuộc đã đến.
Chân trời phương xa bỗng nhiên có mây đen cuồn cuộn vọt tới, tựa như tấm màn đen cuốn tới, cực kỳ đè nén.
Bạch Kỳ nghe xong, lập tức khẩn trương, sói lông đều dựng lên, nó nuốt nước miếng một cái, nói:
- Đại Thừa long lâu a... Được cho là tồn tại cường thế trong Thập phương triều tông, nô tỳ không rõ ràng Đại Thừa long lâu rốt cuộc mạnh cỡ nào, nhưng nếu một phương triều tông dốc toàn bộ lực lượng, kia tất rất khủng bố, nô tỳ sống trăm năm cũng chưa từng gặp qua, chủ nhân nhất định phải cẩn thận, không thể chủ quan.
Khương Trường Sinh gật đầu, sau đó đem ánh mắt một lần nữa đặt ở trên dược đỉnh.
Thời gian một nén nhang sau, mây đen bao trùm vùng trời Kinh Thành, vào lúc giữa trưa, lại có dấu hiệu màn đêm lao đến, bách tính, võ giả, cấm quân nội thành đều chú ý tới thiên tượng dị thường.
Ầm ầm ——
Một tia sấm sét xuất hiện giữa trời quang, đinh tai nhức óc, dọa đến không ít người khẽ run rẩy.
Mây đen hóa thành lôi vân, sấm sét vang dội, một cỗ uy áp khó mà miêu tả bao phủ Kinh Thành, càng ngày càng nhiều quyền quý, bách tính đi ra cửa lớn, ngưỡng vọng bầu trời, hoàng đế Khương Tử Ngọc cũng như thế.
Khương Tử Ngọc đứng ở trước điện Kim Loan, ngẩng đầu nhìn lại, sắc mặt nghiêm túc, lẩm bẩm nói:
- Chung quy cũng tới rồi sao?
Hoa Kiếm Tâm xuất hiện bên cạnh hắn, nói khẽ:
- Hắn bảo ngươi đừng đi ra, cứ đợi ở trong cung nhìn xem, giao tất cả cho hắn một người xử lý.
Khương Tử Ngọc gật đầu, thấy bốn phía có người, hắn không tiện gọi Hoa Kiếm Tâm là nương, không thể không thấp giọng hỏi:
- Ngài nói ngài ấy có thể an toàn độ qua kiếp nạn này không?
Hắn cũng nghe lời đồn đại trên giang hồ, Đại Thừa long lâu muốn xuất động toàn thể, buông xuống Kinh Thành, hướng thế nhân hiện ra triều tông ngàn năm mạnh mẽ.
Hoa Kiếm Tâm mang theo mặt nạ, để cho người ta thấy không rõ ánh mắt của nàng, nhưng ánh mắt của nàng hết sức kiên định, nói:
- Tin tưởng hắn, hắn là lợi hại nhất trên đời này.
Đúng lúc này!
Lôi vân trên trời bỗng nhiên bị xé tan, lần lượt từng bóng người hạ xuống, từng người thân quấn kình phong, tựa như vòi rồng quay quanh người, tràng diện hùng vĩ, khí thế khủng bố, hội tụ vào một chỗ khiến cho người toàn thành thấy mà lòng buồn bực.
Thần nhân!
Không ít người lúc trước tận mắt thấy Khương Trường Sinh đánh với Tuyệt Tâm thần tăng một trận đều động dung, cỗ áp bức này cảm giác giống như Tuyệt Tâm thần tăng ngày xưa, khiến cho người nhìn mà sợ.
Chỉ có thần nhân mới có thể lăng không.
- Một, hai... Ba mươi hai...
Khương Tử Ngọc đếm một thoáng, vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ba mươi hai cường giả thần nhân.
Những Thần nhân này mặc áo bào tím long văn, xem xét chính là đến từ cùng một thế lực, tất cả đều già nua, bên trong kình phong quanh thân xen lẫn huyết khí, ở trên cao nhìn xuống Kinh Thành, như thần lăng không.
- Hôm nay, Đại Thừa long lâu sẽ chiến võ lâm thần thoại hiện thời của đại Cảnh, các ngươi hãy xem kỹ, thế giới võ đạo chân chính sẽ lần đầu tiên bày ra ở trước mặt các ngươi.
Một giọng nói uy nghiêm vang vọng bầu trời, quanh quẩn trong kinh thành, thật lâu không dứt.
Nội thành, trong một đình viện, Tứ Hải hiền thánh ngửa đầu, lẩm bẩm nói:
- Ai da, những lão gia hỏa này lấy cái chết tới chiến, xem ra thật ôm quyết tâm quyết tử, chậc chậc, Trường Sinh tiểu tử kia nguy hiểm rồi.
Khương Trường Sinh nghe nói như thế, đột nhiên cảm thấy Đại Thừa long lâu rất có võ đức, cũng không có tập kích bất ngờ Kinh Thành, mà quang minh chính đại buông xuống, chỉ nhằm vào hắn.
Bất quá nghĩ lại cũng bình thường, mà mục đích Đại Thừa long lâu giết tới hắn cũng không phải báo thù, mà là chưởng khống Đại Cảnh, như thế nào đồ sát con dân của mình?
Khương Trường Sinh đứng dậy, hắn bắt đầu chuyển động gân cốt, để bày tỏ tôn trọng.
Bạch Kỳ bị ba mươi hai cường giả thần nhân dọa đến run lẩy bẩy, nó chưa bao giờ thấy qua chiến trận như thế, muốn nhắc nhở Khương Trường Sinh, cũng không biết nên nói cái gì.
Vong Trần, Hoang Xuyên, Lăng Tiêu, Bình An mấy người dồn dập tiến vào viện, thấy Khương Trường Sinh hiếm thấy chuyển động gân cốt, bọn hắn càng căng thẳng hơn.
- Lần đầu thấy sư phụ như thế...
Sắc mặt Hoang Xuyên nghiêm túc, thấp giọng nói, những người khác không dám nhiều lời, chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện cho Khương Trường Sinh.
- Đại Thừa long lâu dùng ba mươi hai vị Thần nhân cùng với bản tọa, tồn tại vượt qua Thần nhân đến đây xin chiến, Trường Sinh tiên sư, còn không hiện thân chiến một trận.
Đạo âm thanh uy nghiêm kia lần nữa vang lên, kinh thiên động địa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất