Chương 145: Truyền thuyết mười ba châu, truyền thừa Sát Thần (1)
Tứ Hải hiền thánh mang theo Khương La rời đi, Khương Trường Sinh bắt đầu chờ mong tương lai của Khương La, hắn ngược lại muốn xem xem Khương La đến Hiển Thánh động thiên tập võ sau này sẽ có thể đi đến thành tựu gì.
Nhị hoàng tử lặng yên rời đi không một tiếng động, Hoàng đế cũng không có tuyên bố việc này ra ngoài.
Mấy ngày sau, Hoa Kiếm Tâm cũng phát hiện việc này, sau khi hỏi hoàng đế rõ ràng việc này, nàng trở về tìm Khương Trường Sinh chửi bậy.
- Đi cái gì Hiển Thánh động thiên, đi theo ngươi tập võ, không tốt hơn?
Hoa Kiếm Tâm một mặt rầu rĩ nói, nàng nhìn hai vị hoàng tử xuất sinh, cực kỳ đau lòng, rất không nỡ bỏ.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Rất tốt, Khương gia cũng cần có người đi xem thiên địa rộng lớn hơn một chút, còn nữa, ta cũng không cho Tử Ngọc đời đời bồi dưỡng hậu đại, con cháu tự có phúc của con cháu.
Hoa Kiếm Tâm thở dài nói:
- Đúng như thế, trên phố đều nói song thai trong nhà đế vương chính là Ngạc Triệu, nhất là dưới tình huống không có Thái Tử, Khương La bị đưa đi, sông núi này cũng có thể càng vững chắc.
Nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Sẽ có có một ngày Khương La trở về, cướp hoàng vị hay không?
Khương Trường Sinh vui vẻ, nói:
- Đừng nghĩ lung tung.
Nói ra, Thái Tử Cảnh triều là ma chú, đều không được chết tử tế.
Hoa Kiếm Tâm càng thêm ưu sầu, tay phải bưng mặt, đưa mắt nhìn về phía thương khung, rõ ràng đang tự biên tự diễn.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không cần lo lắng, có ta ở đây.
- Nếu Khương La năm sáu mươi năm sau mới trở về thì sao?
- Ta cũng còn ở đây.
- Được rồi, Tuyệt Tâm thần tăng đều có thể sống lâu trăm tuổi, ngươi đương nhiên cũng có thể.
Hai đầu lông mày Hoa Kiếm Tâm tan biến ưu sầu, nàng cười hỏi:
- Gần đây Lăng Tiêu muốn dẫn đội xuống núi lịch lãm, ngươi không lo lắng sao?
Lăng Tiêu chính là tiểu đệ tử của Khương Trường Sinh, là đệ tử thiên tư mạnh nhất mà Mạnh Thu Sương tuyển ra, người ứng cử đại đệ tử đời tiếp theo, nhưng tính cách hơi ngại ngùng, cho dù đối mặt Khương Trường Sinh vị sư phụ này cũng hết sức quẫn bách.
Khương Trường Sinh nói:
- Hắn đã mười chín tuổi, mặc dù cách Thông Thiên cảnh còn kém một khoảng, nhưng xuống núi lịch lãm một phen cũng tốt, bây giờ giang hồ cũng không có quá loạn.
Giang hồ vẫn còn phân tranh, nhưng bởi vì số lượng lớn võ giả khảo thủ công danh, ân oán ít hơn dĩ vãng rất nhiều.
Hoa Kiếm Tâm cười nói:
- Ta bắt đầu chờ mong hắn sẽ có thay đổi như thế nào.
Ánh mắt Khương Trường Sinh cũng nhìn về phía ngoài đình, số lượng đệ tử Long Khởi quan đã vượt qua năm trăm, mặc dù không có Khương Trường Sinh, có Bình An, Hoang Xuyên ở đây, cũng được cho là đại phái giang hồ, có hắn, Long Khởi quan càng là Thánh địa võ lâm của Đại Cảnh.
Hắn đột nhiên sinh ra một ý nghĩ.
Mình có phải nên thoái vị hay không, tuyển bạt ra một vị đạo trưởng làm bề ngoài, ngược lại hắn bình thường cũng không quản sự vụ, hoàn toàn có thể làm Thái Thượng sư trưởng, ẩn vào phía sau màn.
Không thể để cho Long Khởi quan quá ỷ lại hắn, mà hắn một mực làm đạo trưởng, dễ dàng bại lộ bí mật mình trường sinh bất tử.
Còn có một chỗ tốt, nếu như Long Khởi quan không có hắn, sẽ có cao thủ võ lâm đột kích, hắn còn có thể lặng lẽ kiếm sinh tồn ban thưởng.
Ừm.
Đợi một nhóm lão đệ tử Mạnh Thu Sương thọ hết chết già, hắn có thể bắt đầu kế hoạch thoái vị, trước mắt vẫn phải cần quan sát.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ, trong lòng hắn đột nhiên hơi xúc động.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Hắn không khỏi nghĩ đến Thanh Hư đạo trưởng, cũng không biết sư phụ bây giờ sống hay chết, nếu sống sót, lại ở chỗ nào?
...
Càn Vũ năm thứ năm, không ít thương nhân bởi vì ức hiếp bách tính, trốn tránh thuế phú, mua hung giết người, rất nhiều tội danh bị xét nhà, bách tính tỏ ra ý vui mừng, đều cảm thấy hoàng đế hiện thời chính là Thánh Quân, thương cảm dân tình.
Càn Vũ năm thứ sáu, Tam thế tử Tần vương Khương Dự mất tích ngay biên cảnh Cổ Hãn, tìm nửa tháng cũng không có tìm được, Tần vương tấu lên hoàng đế, suy đoán là Cổ Hãn làm, hoàng đế chấn nộ, điều động sứ đoàn tiến đến hỏi thăm, đồng thời chỉnh đốn đại quân.
Một tháng sau, hoàng đế công chiếu thiên hạ, nói rõ việc này, giận dữ mắng mỏ Cổ Hãn không tuân thủ đạo nghĩa, đánh giết thế tử Tần vương, Đại Cảnh công phạt Cổ Hãn, báo thù cho thế tử Tần vương, phát dương hùng phong của Đại Cảnh.
Lần này, bách tính mười ba châu không có ai phản đối, không có người sợ hãi, ngược lại tráng chí lăng vân, từ khi hoàng đế đăng cơ, thu vào mấy chục vạn võ giả, đã đầu nhập vào bên trong các đại quân, quân lực Đại Cảnh lại khôi phục đỉnh phong, thậm chí vượt qua đỉnh phong.
Nếu Cổ Hãn dám xâm phạm biên giới, Đại Cảnh há có thể không hoàn thủ?
Một câu cuối cùng trong thánh chỉ càng làm cho thiên hạ bách tính phấn chấn, ngay cả nhân sĩ võ lâm cũng khâm phục sự hào hùng của hoàng đế.
- Người phạm con dân Đại Cảnh ta, xa đâu cũng giết.
Lời ấy đương nhiên là Khương Tử Ngọc nghe được từ chỗ của Khương Trường Sinh, lúc trước nghe chuyện xưa triều Hán, hắn nhớ khắc sâu nhất câu nói này, bây giờ vận dụng trên người Đại Cảnh.
Trên vách núi, Khương Trường Sinh nhìn bên ngoài cửa thành bắc tập kết đại quân, sắc mặt bình tĩnh.
Bạch Kỳ ngồi xổm ở bên cạnh hắn, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Nhân tộc thật sự hiếu thắng, lúc này mới yên tĩnh bao nhiêu năm, lại khai chiến, bất quá không thể không nói, quân đội Đại Cảnh bây giờ thật mạnh, người lĩnh quân đúng là nhân vật Tông Sư, còn có gần mười vị Thông Thiên, so với lúc ta vừa vào Đại Cảnh thì như là hai triều.