Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 144: Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng, tuổi thọ võ đạo (3)

Chương 144: Tử Vi Tù Thiên Thần Đạo Chưởng, tuổi thọ võ đạo (3)
Nhưng Khương Trường Sinh phát hiện mặc dù bọn hắn phục dụng Tẩy Tủy đan, trong việc tu hành Càn Khôn thiên kinh cũng không có bay vọt về chất, ngay cả Càn Khôn thiên kinh đều không thể viên mãn, chớ nói chi là tu tiên.
Hoang Xuyên có tư chất mạnh nhất từng nói, thời điểm đột phá tổng sẽ cảm nhận được một cỗ cảm giác áp bách, giống như muốn biến hắn thành tro bụi.
Khương Trường Sinh suy đoán đây là quy tắc võ đạo giữa thiên địa, dù sao nơi này là thế giới của võ đạo.
Như thế này cũng tốt, chỉ có hắn có thể tu tiên, càng có thể bảo chứng ưu thế của hắn.
Còn về việc người bên cạnh sau này sẽ chết già, vậy cũng không có cách, ít nhất Khương Trường Sinh để bọn hắn trôi qua hạnh phúc hết kiếp này, trôi qua càng tốt hơn, đã là hết sức xứng đáng cho bọn hắn, còn đánh lên Luân Hồi ấn ký cho bọn họ, nếu có duyên, luôn có thể gặp lại trong năm tháng dài đằng đẵng.
Khương Trường Sinh thậm chí sinh ra một ý nghĩ, có thể dùng hương hỏa diễn toán tính người nào đó chuyển thế đến đâu, nếu như vậy không đến mức không chỗ có thể tìm ra trong biển người mịt mờ.
Khương Trường Sinh đứng dậy, trở lại trong phòng, bắt đầu dùng Bồi Thần đan, tác dụng chân chính của Bồi Thần đan là cường đại thần thức tu tiên giả, Bạch Kỳ không tu tiên, cho nên chỉ có thể đạt được tăng cường giác quan.
Tháng ngày cứ như vậy bình tĩnh lại, Khương Trường Sinh mỗi ngày luyện công, tình cờ sẽ luyện đan, các đệ tử cũng đã lớn lên, không cần hắn quan tâm, thỉnh thoảng chỉ bảo vài câu là được.
...
Càn Vũ năm thứ ba, tân xuân vừa qua, số lượng lớn Bạch Y vệ áp tải từng chiếc xe ngựa về kinh, dẫn tới bách tính quan sát, nghị luận ầm ĩ.
Trong cùng tháng, hoàng đế thành lập Chân Võ các tại Kinh Thành, công chiếu thiên hạ, phàm là người thi đậu công danh võ khoa, có thể theo thành tích tiến vào Chân Võ các chọn lựa tuyệt học, danh tính của Chân Võ các cũng đã được hắn ban bố, bảo khố võ học của Đại Thừa long lâu.
Trong lúc nhất thời, võ giả thiên hạ cuồng nhiệt, dồn dập báo danh võ khoa cử các nơi.
Ngắn ngủi một năm, triều đình ghi lại lại số lượng võ giả vượt qua hai mươi vạn, phong trào võ đạo tại lưu truyền các ngõ ngách mười ba châu, ngay cả đứa chăn trâu trên đồng ruộng cũng biết đánh quyền múa chân.
Võ đạo Đại Cảnh đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cường thịnh, cũng để các vương triều xung quanh lo sợ bất an.
Càn Vũ năm thứ tư.
Hoàng hậu cuối cùng sinh hạ long tử, hơn nữa còn là huynh đệ song bào thai, tin vui truyền thiên hạ, hoàng đế có hậu, Cảnh triều mới càng an ổn.
Khương Trường Sinh không có đặc biệt chờ mong đối với hai đứa cháu trai ruột, cũng là Hoa Kiếm Tâm thường xuyên vào cung đến xem.
Một ngày này.
Tứ Hải hiền thánh đến bái phỏng, trong ngực hắn có ôm một hài nhi.
Khương Trường Sinh cảm nhận được khí tức hài nhi có chút tương tự với mình, trong lòng hiểu rõ.
Sau khi Vong Trần mang theo các đệ tử rời khỏi, trong đình viện chỉ còn lại Khương Trường Sinh, Tứ Hải hiền thánh, Bạch Kỳ, Bạch Long cũng không có ở đây, chúng nó đang đang hưởng thụ nhóm khách hành hương cúng bái.
- Đây là Nhị hoàng tử hiện thời, Khương La, lão phu được bệ hạ đồng ý, mang theo hắn rời khỏi Đại Cảnh, đi tới Hiển Thánh động thiên tập võ.
Tứ Hải hiền thánh đặt hài nhi trong tã lót lên bàn, sau đó vuốt râu nói, ánh mắt hắn nhìn Khương La tràn ngập từ ái.
Khương Trường Sinh chú ý tới mi tâm Khương La cũng có cái bớt của đạo văn.
Hắn mở miệng nói:
- Vậy làm phiền ngươi chiếu cố hắn nhiều hơn.
Tứ Hải hiền thánh cười nói:
- Yên tâm đi, lão phu cũng tính như nhìn xem bệ hạ khởi thế, quan hệ với Khương Uyên còn rất thân cận, Khương La sau này để cho lão phu nuôi lớn, lão phu tự nhiên sẽ đối đãi hắn con trai của mình, chẳng qua lần này từ biệt, Khương La trở về, chỉ sợ sẽ là mấy chục năm sau, có lẽ hắn và hoàng đế đời này khó gặp lại nhau.
Khương Trường Sinh yên lặng, nhìn chằm chằm Khương La, không biết nghĩ cái gì.
Tứ Hải hiền thánh lấy dũng khí, nói:
- Trường Sinh tiên sư, sao không đi theo lão phu tới Hiển Thánh động thiên, công lực của ngươi đã vượt qua thập phương triều tông, đợi ở chỗ này, ngươi tuy mạnh, nhưng võ đạo sẽ không tăng trưởng.
Khương Trường Sinh lắc đầu cười nói:
- Đa tạ ý tốt của ngươi, ta xin tâm lĩnh, nhưng ta vẫn không muốn đi.
Nói đùa, Lão Tử vừa nắm chặt bản đồ tân thủ thôn, đi theo ngươi đến địa đồ cao cấp hơn?
Khương Trường Sinh đối không có chút hứng thú nào về Hiển Thánh động thiên.
Hắn chỉ cần trông coi địa bàn của mình, dốc lòng tu luyện là sẽ không ngừng mạnh lên.
Tứ Hải hiền thánh nói:
- Cảnh giới võ đạo càng cao, tuổi thọ cũng sẽ tăng trưởng, ngươi ở lại chỗ này, lại có thể thủ Cảnh triều bao lâu, một trăm năm? Hai trăm năm?
Khương Trường Sinh tò mò hỏi:
- Võ đạo có thể trường sinh bất tử?
Tứ Hải hiền thánh trợn trắng mắt, nói:
- Tiên sư chớ có nói đùa, trên đời này nào có người bất tử, võ đạo cũng chỉ là tăng trưởng tuổi thọ mà thôi, từ xưa đến nay, sống được lâu nhất chính là Võ Tổ, sống tám trăm năm, bất quá kia đã là chuyện của vài ngàn năm trước, cao nhân võ đạo sống được lâu nhất mà lão phu gặp qua cũng mới sống hơn ba trăm năm, vị lão tiền bối kia quả nhiên là tồn tại tiên thần trong nhân gian, đáng tiếc đã tọa hóa quy thiên.
Khương Trường Sinh nghe xong, trong lòng thở dài một hơi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất