Chương 147: Vạn Triều tranh khí vận, mở ra bảng Luân Hồi (1)
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ngày mai, ngươi dẫn hắn lên núi đi.
Nhân chi thường tình, hắn cũng có thể hiểu được, những năm nay Lý công công xác thực tận tâm tận lực.
Lý công công khấu tạ, sau đó hưng phấn xuống núi.
Giữa trưa ngày kế tiếp, Lý công công dẫn tôn nhi kia của mình đến đây bái kiến, người này tên Lý Mẫn, thoạt nhìn đã mười bảy mười tám tuổi, dáng người thẳng tắp, khuôn mặt tuấn dật, một thân quần áo hiệp khách, so sánh với thân thể còng lưng, một mực cung kính của Lý công công, rất khó tưởng tượng bọn hắn có quan hệ máu mủ.
Lý Mẫn đối mặt Khương Trường Sinh cũng hết sức xúc động, nhưng hắn khắc chế rất khá.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Lý công công, trở về đi.
Lý công công gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý Mẫn, căn dặn:
- Nhất định phải nghe lời, chớ có mạnh miệng, nếu như ngươi chọc giận đạo trưởng, không cần đạo trưởng ra tay, ta trước tiên đánh chết ngươi.
Lý Mẫn gật đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ.
Sau khi Lý công công rời đi, Khương Trường Sinh dò xét Lý Mẫn.
Người này tuổi còn trẻ đã sắp tiếp cận Linh Thức cảnh, tư chất quả thật không tệ.
- Ngươi muốn học võ công dạng gì?
Khương Trường Sinh hỏi.
Lý Mẫn sờ bội đao bên hông, chân thành nói:
- Vãn bối muốn học đao.
Hắn có chút thấp thỏm, dù sao hắn chưa nghe nói qua Trường Sinh tiên sư dùng đao.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tốt, ta có một bộ đao pháp, vừa hay không có người học, đao pháp này dị thường hung mãnh, xem như võ học loại tốc thành, trong tuyệt cảnh thậm chí có thể bộc phát ra thực lực vượt biên chiến đấu, nhưng có hại đến tuổi thọ.
Ánh mắt Lý Mẫn sáng lên, nói:
- Chẳng qua tiêu hao tuổi thọ khi gặp tuyệt cảnh?
- Đó là đương nhiên, bình thường tiêu hao không lớn, sẽ không giảm thọ.
- Vậy vãn bối muốn học.
Nghe được là loại võ học tốc thành, Lý Mẫn động tâm.
Khương Trường Sinh bắt đầu truyền thụ Sát Thần ma đao cho Lý Mẫn.
Sở dĩ truyền thừa Sát Thần ma đao, chính là tư chất Lý Mẫn mặc dù không sai, nhưng cũng không phải tuyệt đỉnh, lại thêm đã trưởng thành, tu luyện võ học khác thì rất khó đi đến Thông Thiên, chớ nói chi cảnh giới cao hơn, Khương Trường Sinh cần Lý Mẫn đủ mạnh, có thể thăm dò vào đầm rồng hang hổ.
Cứ như vậy, trong đình viện của Khương Trường Sinh nhiều một người tập võ.
Sau khi Hoang Xuyên nhìn thấy hắn, hai người so tài một phen, Lý Mẫn không có chút lực lượng nào chống đỡ, cái này khiến hắn càng thêm kính sợ Khương Trường Sinh, tùy tiện một vị đồ đệ đã có thể dễ dàng hạ gục hắn, thật sự quá lợi hại.
Thường xuyên qua lại, tính nết Hoang Xuyên cùng Lý Mẫn hợp nhau, trở thành hảo hữu.
Nửa năm sau, Lý Mẫn hơi hơi chưởng khống Sát Thần ma đao, Hoa Kiếm Tâm mang đến một tin tức.
- Tấn triều biến thiên, một tháng trước, hoàng đế Tấn triều bị người giết ban đêm, toàn bộ hoàng thất bị tàn sát, thi thể đều treo trên cửa Vương Thành, hư hư thực thực là cách làm của cao thủ võ đạo, trong doanh địa trú quân trên tiền tuyến cũng nhận được một phong thư thần bí, cảnh cáo Đại Cảnh, nếu còn dám bước qua biên cương, hoàng đế Đại Cảnh chắc chắn phải chết trong cung, đi theo gót hoàng đế Tấn triều.
Khương Trường Sinh nghe xong, mặt không biểu tình, thầm nghĩ bình tĩnh mấy năm, cuối cùng có người kiềm chế không được.
Khương Trường Sinh mở miệng hỏi:
- Sau khi Tử Ngọc biết được có thái độ gì?
Hắn và Hoa Kiếm Tâm đang ở trong phòng, có linh lực ngăn cách, cũng không sợ đệ tử phía ngoài nghe được.
Hoa Kiếm Tâm mặt rầu rỉ, nói:
- Hắn thờ ơ, tuyên bố không cần quản Tấn triều, mục tiêu Đại Cảnh bây giờ là Cổ Hãn, trước nuốt vào Cổ Hãn lại nói.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không sai, không giận không hoảng hốt, đây mới là hoàng đế Đại Cảnh ta, ngươi cũng không cần phải lo lắng, có ta ở Kinh Thành, không ai có thể giết được Tử Ngọc, đối phương có thể là cố ý khiêu khích Đại Cảnh.
Hoa Kiếm Tâm cảm thấy có lý, nếu như lúc này Đại Cảnh chấn nộ, muốn tiến quân Tấn triều, ngược lại sẽ thân hãm bùn trạch.
Nàng nói theo:
- Gần đây Bạch Y vệ phát hiện các vương triều đều có cao thủ chui vào Đại Cảnh, bọn hắn tựa hồ cũng đang tìm kiếm cái gì, cũng không có tham gia ân oán giang hồ.
Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói:
- Có lẽ là đến tìm kỳ trân dị bảo của mười ba châu, không có Đại Thừa long lâu chấn nhiếp các triều tông, lá gan của bọn hắn đương nhiên lớn, Đại Cảnh tuy có ta, nhưng cũng chỉ có ta, ta mạnh hơn, cũng không có khả năng trông coi mỗi một góc của mười ba châu.
Hoa Kiếm Tâm tò mò hỏi:
- Kỳ bảo mười ba châu làm cao minh như thế? Ta nghe nói Bạch Y vệ năm ngoái vơ vét được một kiện dị bảo, sau khi nộp lên cho Tử Ngọc liền không có tin tức.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Tử Ngọc dù sao cũng là hoàng đế, há có thể chuyện gì đều báo cho ngươi và ta, mặc cho hắn làm gì làm đi thôi.
Hắn cũng thích giữ một khoảng cách với Khương Tử Ngọc, không có quá thân mật, cũng sẽ không hỏi thăm khi có chuyện, dù sao Khương Tử Ngọc bây giờ là hoàng đế, dù cho là cha ruột cũng không thể can thiệp quá nhiều chuyện của Đế Vương.
Hoa Kiếm Tâm thở dài nói:
- Đúng thế, ta chỉ sợ hắn làm loạn, đả thương thân thể.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đừng suy nghĩ nhiều, đan dược trên bàn, ngươi bây giờ phục dụng đi.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, cầm lấy bình thuốc, ngồi tĩnh tọa ở trên giường.
Khương Trường Sinh im lặng lặng yên dò xét giá trị hương hỏa.
【 Giá trị hương hỏa trước mắt: 62218 】
Còn không tệ, có thể thoáng tiêu xài một chút.