Chương 148: Vạn Triều tranh khí vận, mở ra bảng Luân Hồi (2)
- Ta có thể dễ dàng trấn áp thế lực thần bí đồ sát hoàng thất Tấn triều hay không?
【 Cần tiêu hao 3000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không 】
Hả?
So với Đại Thừa long lâu còn nhiều một ngàn, trách không được lớn lối như thế, bất quá cũng chỉ là nhiều hơn một ngàn.
Thôi, không cần tiêu xài.
Thiên hạ này thật sự có không ít người không biết trời cao đất rộng.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, sau đó lựa chọn không, chuyên tâm tu luyện.
...
Biến cố Tấn triều cũng không có truyền ra mười ba châu, chuyện hoàng đế Đại Cảnh bị uy hiếp không có bị bách tính biết, Đại Cảnh vẫn như cũ chuyên tâm công phạt Cổ Hãn.
Từ khi Cảnh triều lập quốc, đại hưng phong trào võ đạo, hoàng hiện thời đế đăng cơ càng như vậy, năm mươi sáu năm trôi qua, thực lực võ đạo Đại Cảnh đương nhiên đã được tăng lên cực lớn, bây giờ số lượng lớn võ giả đầu quân, Cổ Hãn căn bản không phải đối thủ.
Càn Vũ năm thứ bảy, Thần Uy thượng tướng Bình An đơn thương độc mã giết xuyên ba mươi vạn đại quân, không ai có thể ngăn cản, đơn kỵ xông vào Vương Đô Cổ Hãn, đợi quân đội Đại Cảnh vừa đến, Vương Đô đã máu chảy thành sông, uy danh Bình An vang khắp thiên hạ, vương triều xung quanh đều run lẩy bẩy.
- Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là sư huynh của trẫm, ha ha ha.
Trên Kim Loan điện, Khương Tử Ngọc cất tiếng cười to, hiển thị rõ sự hăng hái.
Văn võ bá quan cao hứng, cứ như vậy đánh tiếp, chiếm đoạt Cổ Hãn, khuếch trương cương thổ Đại Cảnh triều đã là chuyện ván đã đóng thuyền, đây chính là công lao mà vương triều mười ba châu từ xưa đến nay chưa từng đạt tới, bọn hắn đang chứng kiến thời khắc lịch sử.
Đúng lúc này, một tên thái giám đi tới Thiền Điện, quỳ gối trước ghế rồng, thấp giọng nói cái gì đó.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Hôm nay thật sự là song hỷ lâm triều, truyền người ngoài điện vào điện.
Nghe vậy, thái giám dưới bậc thang cao giọng hô:
- Truyền người ngoài điện vào điện.
Hoàng vệ ngoài điện lặp lại câu nói này, một câu truyền một câu, truyền đến rất xa.
Văn võ cả triều cũng đang thảo luận cuộc chiến của Cổ Hãn, tán dương Bình An thần uy.
Một lát sau, một thân ảnh vào điện, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Người này mặc áo trắng, thân hình cao lớn, tướng mạo đường đường, một tay dựa vào sau thắt lưng, tản ra thong dong, khí chất tự tin, chẳng biết tại sao, khi hắn vừa vào điện, ánh mắt tất cả mọi người đều khó mà rời đi hắn.
Hắn đi đến trước Long giai, khom lưng hành lễ, cười nói:
- Tại hạ họ Hàn, tên Thiên Cơ, phụng ý mời của Tứ Hải hiền thánh, chuyên tới để trợ Thánh thượng Đại Cảnh khai sáng đại công mười ba châu vạn thế qua chưa có.
Tứ Hải hiền thánh.
Các văn võ đều biết về người này, có được tòng long chi công, lúc bệ hạ hiện thời chinh chiến, Tứ Hải hiền thánh chính là túi khôn của hắn, bày mưu nghĩ kế, còn nhìn rõ thiên tượng, chính là kỳ nhân.
Khương Tử Ngọc đánh giá Hàn Thiên Cơ, cười nói:
- Sư thừa ngươi là Hiển Thánh động thiên?
Hiển Thánh động thiên?
Văn võ cả triều hai mặt nhìn nhau, chưa từng nghe tới danh hiệu như thế.
Hàn Thiên Cơ cười nói:
- Không sai, ta và Tứ Hải hiền thánh chính là sư thừa một môn, hắn là sư huynh của ta, hắn tán thưởng Đại Cảnh có thể lật đổ thống trị của võ đạo, Đại Cảnh có tư cách tấn thăng khí vận của hoàng triều, ta mặc dù tập võ, nhưng khát vọng lớn nhất bình sinh chính là đỡ giang sơn khí vận một phương.
- Từ xưa đến nay, Vạn Triều đều tranh khí vận, triều đại không nắm giữ khí vận, không coi là vương triều chân chính, chỗ đại lục mười ba châu chẳng qua là một góc nhỏ của bầu trời, một góc này hết thảy có bốn mươi hai vương triều, bị thập phương triều tông cầm giữ, khí vận đều đưa vào thập phương triều tông, võ đạo khó hưng, Đại Thừa long lâu chính là một trong thập phương triều tông.
- Chỉ lấy võ đạo mà nói, vì sao võ lâm Đại Cảnh mấy chục năm trước dùng Linh Thức cảnh là tuyệt đỉnh cao thủ, dùng Thần Tâm cảnh là Tông Sư, chính là bởi vì khí vận bị đoạt, linh khí giữa thiên địa thưa thớt, võ giả tôi thể gian nan, ngộ tính khó thông Thiên Đạo, đợi Đại Cảnh nắm giữ khí vận, trăm năm sau, Thần nhân tuyệt không phải đỉnh điểm, khi đó Đại Cảnh sẽ đứng ngạo nghễ phía trên bốn mươi vương triều, thậm chí nhất thống thiên hạ.
Lời hắn nói để văn võ cả triều mở rộng tầm mắt, thiên hạ lại to lớn như thế.
Trần Lễ tò mò hỏi:
- Khí vận như thế nào, như thế nào chưởng khống khí vận?
Hàn Thiên Cơ nhìn về phía hắn, cười nói:
- Khí vận chính là khí số và mệnh số, liên quan đến Thiên Địa kinh vĩ, liên quan đến dân sinh xã tắc, tất cả những thứ này nhìn như chẳng qua là bên trên hình ý, kì thực có thể ngưng tụ thành một cỗ lực lượng, hóa thành khí vận, khí vận càng mạnh, vương triều mưa thuận gió hoà, khó có dịch lớn, linh khí khắp giang sơn cũng sẽ tăng trưởng, như thế nào ngưng tụ khí vận, trợ Cảnh triều chuyển biến làm khí vận hoàng triều, đây là sở học của tại hạ, nếu bệ hạ tín nhiệm tại hạ, tại hạ nguyện trợ bệ hạ một chút năng lực.
Ánh mắt của hắn một lần nữa nhìn về phía Khương Tử Ngọc.
Khương Tử Ngọc đã sớm nghe Tứ Hải hiền thánh nhắc qua việc này, hắn đã sớm gặp qua Hàn Thiên Cơ, nghiệm minh thân phận, hôm nay đến gặp chỉ là để quần thần mở mang tầm mắt.
Một tên tướng quân nhịn không được nói:
- Nói thật mơ hồ, giống như hát hí khúc, ngươi như thế nào chứng minh mình.
Hàn Thiên Cơ quay người, hướng phía bên ngoài Kim Loan điện vung tay lên, trong chốc lát bên ngoài nổi lên gió lớn, thậm chí thổi vào trong đại điện, làm cho tất cả mọi người kinh hãi.