Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 150: Đại Cảnh quật khởi, còn có thể trấn áp võ lâm bao nhiêu năm (1)

Chương 150: Đại Cảnh quật khởi, còn có thể trấn áp võ lâm bao nhiêu năm (1)
Kiếp trước, hắn xác thực có thiết lập cho trò chơi về Luân Hồi bảng, đã muốn thành tiên, nhất định phải nhảy ra tam giới, không vào ngũ hành, mà chút điều kiện tiên quyết là nhìn trộm tam giới, hiểu rõ ngũ hành.
- Sư tỷ đầu thai thật nhanh...
Khương Trường Sinh yên lặng cảm khái, vừa mới chết một năm đã đầu thai, trái lại mẹ hắn đều còn không có đầu thai.
Có lẽ khoảng cách quá xa, cũng hoặc là thời gian mỗi hồn phách đầu thai cũng khác nhau?
Khương Trường Sinh chẳng qua chỉ tò mò, cũng không có tốn hao giá trị hương hỏa đi tính, đến mức thân thế Mạnh Thu Sương chuyển thế ra sao, hắn cũng không muốn đi tìm, hữu duyên gặp lại là được.
Ở kiếp này, Khương Trường Sinh không hề có lỗi với bất kỳ người nào, hà tất đuổi theo người nào đó đời đời kiếp kiếp nịnh nọt, tương phản, hắn đã để người bên cạnh đạt được cuộc sống tốt hơn, nếu lại gặp nhau, thấy tình cảnh hắn không ổn, có thể xuất thủ tương trợ.
Nói đi thì nói lại, về sau nếu thật gặp được, muốn bắt nàng trở về, tiếp tục làm đại đệ tử hay không?
Để cho nàng đời đời kiếp kiếp vất vả vì Long Khởi quan?
Khương Trường Sinh nghĩ được như vậy, trong lòng vui lên, không khỏi duỗi cái lưng mệt mỏi, cảm khái.
- Trên núi một ngày, dưới núi xuân thu, nhân gian thật sự là tang thương.
Bạch Kỳ nằm ở bên cạnh ngẩng đầu hỏi:
- Đạo trưởng, có phải khó chịu hay không, muốn xuống núi đi dạo hay không? Nô tỳ có sẽ bồi ngài.
Trong sân chỉ có hai người bọn họ, Bạch Long cũng không ở trong sân, mà ngủ gật trên sườn núi phía sau viện, tựa như một đầu tường thành màu trắng, có chút hùng vĩ.
Khương Trường Sinh sờ lên đầu sói của nó, cười nói:
- Được rồi, còn cần tiếp tục tu hành, chuyến đi này, nếu mê phong quang giữa người và yêu, vậy liền hủy đạo tâm.
Hắn đã vô địch bên trong Đại Cảnh, nếu đi hưởng lạc, sợ là sẽ phải mê thất, trầm mê, dù sao hắn chẳng qua là vô địch Đại Cảnh, cũng không phải vô địch thiên hạ chân chính.
Bạch Kỳ trừng lớn mắt sói, nói:
- Con người khi còn sống được bao nhiêu năm, ngài đã đủ mạnh, trân quý tuế nguyệt.
Khương Trường Sinh liếc nhìn nó, ý vị thâm trường hỏi:
- Ngươi muốn chờ ta chết đi, độc bá Địa Linh thụ, đúng không?
Bạch Kỳ xấu hổ, vội vàng lắc đầu.
- Yêu thú cũng chỉ sống được lâu hơn người một chút thôi, không sớm thì muộn đều phải chết, ngàn năm Đại Yêu thế gian cũng là truyền thuyết, ta ngược lại chưa thấy qua.
Bạch Kỳ nghiêm túc nói.
Khương Trường Sinh vui cười nói:
- Nếu là truyền thuyết, thế thì có khả năng là thật, tu luyện thật tốt, có lẽ ngươi chính là truyền thuyết tiếp theo.
Bạch Kỳ nghe xong, trong lòng đột nhiên dấy lên hi vọng.
Thật sự có khả năng sao?
...
Càn Vũ năm thứ mười, Khương Trường Sinh tròn sáu mươi tuổi, đệ tử cùng thế hệ với hắn đều đã tóc trắng xoá, duy chỉ có hắn vẫn như cũ duy trì tướng mạo mười tám tuổi, việc này cũng lưu truyền trên phố, khiến cho giá trị hương hỏa của hắn tăng trưởng càng lúc càng nhanh.
Lý Mẫn cuối cùng triệt để nắm giữ Sát Thần ma đao, không thường tới tập võ, mà giúp Lý công công làm việc.
Một ngày này, Hoa Kiếm Tâm dẫn một nam đồng vào viện.
Chính là Thái Tử hiện thời, Khương Tú, năm nay sáu tuổi.
Khương Trường Sinh đương nhiên gặp qua Khương Tú, trước kia Khương Tử Ngọc dẫn hắn tới.
- Ngươi làm sao dẫn hắn tới đây.
Khương Trường Sinh cười hỏi, hắn giang hai cánh tay ra, Khương Tú nhào vào trong ngực hắn.
- Sư tổ!
Mi tâm Khương Tú có bớt đạo văn, việc này đã truyền khắp thiên hạ, đều nói hoàng đế Khương gia có ấn ký Thiên Mệnh.
Khương Tú gọi hắn là sư tổ, cũng là ý của Khương Trường Sinh, hắn hắn dự định ẩn giấu quan hệ giữa mình và Khương Tử Ngọc, Cảnh triều đời đời kiếp kiếp truyền thừa tiếp, nếu để cho người biết được hắn chính là con trai của Khương Uyên, ngày sau sợ là quá mức phiền toái.
So với kẻ địch, Khương Trường Sinh càng sợ phiền toái bên trên việc vặt.
Hoa Kiếm Tâm cười nói:
- Hắn đã sáu tuổi, ta chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay dậy võ công cho hắn, yên tâm đi, sẽ không làm phiền ngươi, ta tới dạy, ngươi có rảnh chỉ bảo một ít là được.
Khương Tú hét lên:
- Ta không, ta không, ta muốn sư tổ dạy.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo của hắn tức giận đến phình lên, rất có tướng nữ nhi.
Khương Trường Sinh bị hắn chọc cười, cười nói:
- Sư tổ cũng không dạy ngươi, ngươi cũng không mang đồ ăn ngon cho sư tổ.
Khương Tú gãi đầu một cái, cười ngây ngô nói:
- Lần sau nhất định mang đồ ăn ngon.
Hắn bắt đầu nũng nịu, tiếng cười cười nói nói không ngừng trong đình viện.
Bạch Kỳ nhìn mà trợn trắng mắt, thầm nghĩ:
- Nói là sợ phiền toái, rõ ràng là thật vui vẻ.
Một lát sau, Hoa Kiếm Tâm bắt đầu dạy bảo Khương Tú luyện công, luyện là Càn Khôn thiên kinh, trước đánh tốt cơ sở nội công.
- Đáng tiếc, tư chất võ đạo của tiểu tử này không bằng lão cha của hắn, trên võ đạo khó thành đại khí.
Khương Trường Sinh xem trong chốc lát, thu hồi tầm mắt, cũng bắt đầu tu luyện.
...
Vào thu, Long Khởi quan lá vàng khắp núi, có một phen ý cảnh đặc biệt, khách hành hương lên xuống núi vẫn nhiều như cũ, có quan lại quyền quý, có bách tính, cũng có võ giả giang hồ.
Trong đình viện, Khương Trường Sinh đang luyện đan.
Lý Mẫn đứng bên cạnh Khương Trường Sinh, thấp giọng nói:
- Gần đây Kinh Thành tăng nhiều võ giả, mà lại không ít người để bọn thủ hạ của ta đều nhìn không thấu công lực, võ khoa cử cũng không phải trong khoảng thời gian này, chỉ sợ sẽ sinh biến cố.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Lý công công đâu, làm sao không thấy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất