Chương 151: Đại Cảnh quật khởi, còn có thể trấn áp võ lâm bao nhiêu năm (2)
Lý Mẫn trả lời:
- Thân thể không được tốt, đang tịnh dưỡng trong nhà.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, không tiếp tục hỏi nhiều, hắn đã cho Lý công công không ít đan dược, nhưng đại nạn cuối cùng rồi sẽ đến.
- Đạo trưởng, việc này thực sự cẩn thận một chút, những cao thủ thần bí kia thường xuyên đi dạo ở gần Long Khởi sơn...
Lý Mẫn lần nữa nhắc nhở nói.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Yên tâm đi, ta có nắm chắc.
Lý Mẫn nói theo:
- Bí mật Dương Chiêu Đế thành tựu Thần nhân đã kinh động thiên hạ đều biết, hắn tự công bố là do ăn thịt máu của dị thú Sơn Tranh, không ít môn phái khắp thiên hạ đang tìm kiếm Sơn Tranh, Dương Chiêu Đế cũng không có khuếch trương Phần Thiên các, vẫn như cũ hùng cứ võ lâm phương Nam, không có dự định lên phía bắc.
Sơn Tranh?
Khương Trường Sinh cũng là lần đầu tiên nghe nói tên này, không khỏi hỏi thăm lai lịch của Sơn Tranh.
- Nghe đồn, Sơn Tranh giống như hổ báo, mọc ra mấy cái đuôi, trên đầu còn có sừng, cụ thể như thế nào, ta cũng chưa từng gặp qua, không giống với yêu thú, mỗi lần Sơn Tranh hiện thế, đều cứu trợ phàm nhân, cho nên được xưng là dị thú, thậm chí có người gọi nó là thần.
Lý Mẫn suy tư nói.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Bạch Kỳ, hỏi:
- Nghe nói qua không?
Bạch Kỳ ngẩng đầu, ngáp một cái, nói:
- Đương nhiên nghe nói qua, Sơn Tranh xác thực không tính yêu thú, chúng nó thiên sinh mạnh mẽ, cũng lấy giúp người làm niềm vui, ta mặc dù chưa từng gặp qua Sơn Tranh, nhưng gặp qua các dị thú khác, xuất quỷ nhập thần, chẳng qua là liếc mắt thấy, tên kia đã tan biến trong núi sâu.
Khương Trường Sinh cảm thấy thú vị, thế giới võ đạo ẩn giấu cũng thật nhiều đồ vật.
Lý Mẫn đã sớm không kỳ quái đối với chuyện Bạch Kỳ biết nói tiếng người, hắn ngược lại mở miệng hỏi thăm, muốn hiểu thêm càng nhiều truyền thuyết liên quan tới Sơn Tranh.
Thời gian một nén nhang trôi qua, Lý Mẫn rời đi, Khương Trường Sinh tiếp tục luyện đan.
Bạch Kỳ nói:
- Cao thủ dưới núi xác thực càng ngày càng nhiều, sợ là có người trong bóng tối thôi động, bằng không không có khả năng tất cả đều vòng quanh Long Khởi quan, cần ta ra tay giải quyết không?
Nó liếm miệng một cái, đợi ở bên trong Long Khởi quan, nó biểu hiện được tính cách ôn hòa, trên thực tế, nó là yêu thú hung tàn.
Khóe miệng Khương Trường Sinh hơi vểnh, nhìn dược đỉnh, nói:
- Không cần, người còn chưa đủ nhiều.
Khoảng cách từ lúc chiến với Đại Thừa long lâu đã qua tám năm, đối với Khương Trường Sinh mà nói, tám năm không coi là cái gì, đối với võ lâm mà nói, lại là một thời đại mới.
Tựa hồ có người không nhớ ra được Khương Trường Sinh rốt cuộc mạnh cỡ nào.
Cũng đúng, Cảnh triều không có internet, không có video làm chứng.
...
Hoàng hôn, trong một khách sạn ở Kinh Thành.
Lục Thừa Phong cõng hộp gỗ đi vào trước một cái bàn ngồi xuống, gỡ xuống hộp gỗ, đặt ở trên một nửa bàn, sau đó hô Tiểu Nhị tới gọi món ăn.
Chọn xong thịt rượu, hắn yên lặng nghe các giang hồ nhân sĩ bên trong lầu các lời ong tiếng ve.
- Dương Chiêu Đế thật vào thần nhân?
- Quỷ mới biết, chính hắn nói, chẳng qua hiện nay trên giang hồ xác thực không người là đối thủ của hắn.
- Ai nói không người, Võ Thần bên trên Long Khởi quan còn ở đây.
- Trường Sinh tiên sư đã tám năm không có hiện thân, cũng không biết bây giờ là công lực gì.
- Trường Sinh tiên sư đoạt danh hiệu võ lâm chí tôn đã qua hơn hai mươi năm, bây giờ số tuổi bao lớn?
- Nghe đồn Trường Sinh tiên sư tinh thông trú nhan thuật, bản thân hắn chính là lão bất tử vượt qua trăm tuổi, chậc chậc, cũng không biết còn có thể trấn áp võ lâm Đại Cảnh bao nhiêu năm.
Nghe những lời này, sắc mặt Lục Thừa Phong lộ ra vẻ phức tạp.
- Lúc trước cứu ta hẳn là vị Trường Sinh tiên sư kia.
Hắn yên lặng suy nghĩ, hắn chính là võ giả Thiên Sư môn lúc trước truy sát Bạch Kỳ, lúc trước bản thân bị trọng thương, lại thêm Kim Lân ngọc diệp quá mức dọa người, dọa hắn phải rời khỏi Đại Cảnh.
Đợi thương thế hắn tốt lên, Thiên Sư môn lại bàn giao nhiệm vụ cho hắn, chỉ vì hắn là số ít đệ tử Thiên Sư môn đã tới Đại Cảnh.
Lúc này, một tiếng cười lạnh vang lên:
- Trường Sinh tiên sư tính là gì, cố làm ra vẻ bí ẩn thôi, ta xin hỏi các ngươi, các ngươi gặp qua Đại Thừa long lâu? Thấy qua bản thân Trường Sinh tiên sư?
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử mặc áo lam ngồi bên cửa sổ, lắc lư chén rượu, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Một tên đao khách châm chọc nói:
- Ồ? Ngươi không tin, vậy ngươi đi nhìn một chút mộ anh hùng, nhìn một chút có nhận ra những võ lâm Bắc đẩu kia hay không.
Nam tử áo lam liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Võ lâm, mười năm đổi một nhóm nhân vật tuyệt đỉnh, mấy chục năm trước Bắc đẩu võ lâm há có thể so với hiện thời? Trước kia Linh Thức cảnh đã tính là cao thủ tuyệt đỉnh, những Tông Sư khi Cảnh triều lập quốc lại đáng là gì, chư vị, chớ có tự coi nhẹ mình, thiên hạ này đã thay đổi, Đại Cảnh lập quốc đến nay cũng đã sáu mươi năm.
Sáu mươi năm, đối với phần lớn phàm nhân mà nói, đó là cả đời.
Lời hắn nói để không ít nhân sĩ võ lâm cảm thấy có lý.
Từ Cảnh Võ Tổ phổ biến võ đạo chi phong, võ lâm Đại Cảnh càng ngày càng mạnh mẽ, hiện thời bệ hạ đăng cơ càng đẩy mạnh võ đạo, lại thêm Chân Võ các tồn tại, bây giờ số lượng cao thủ trong triều đình đã đi đến mức độ cực kỳ đáng sợ, không ít tuyệt học lưu truyền khắp giang hồ, thôi động võ lâm phát triển.