Chương 152: Đạo Thần vào quan, từ đó thoái ẩn mười năm (1)
Mỗi tháng giang hồ đều sẽ sinh ra nhân vật phong vân, thiếu niên thiên tài, ngay cả võ giả đang ở trong đó đều có thể cảm nhận được thời đại võ đạo đang ầm ầm sóng dậy.
Một người trung niên võ giả tức giận nói:
- Ngươi tự tin như vậy, vậy ngươi dám lên Long Khởi quan khiêu chiến Trường Sinh tiên sư?
Nam tử áo lam khẽ nói:
- Đương nhiên không dám, ta mặc dù nghi vấn Trường Sinh tiên sư, nhưng Hoang Xuyên Long Khởi quan đúng là cao thủ cao cấp nhất, nghi vấn không được.
Mấy tháng trước, Hoang Xuyên xuống núi tìm kiếm đệ tử Lăng Tiêu các, dùng sức một mình hạ gục một nhánh môn phái giang hồ, danh chấn giang hồ.
Võ lâm nhân sĩ trong khách sạn nghe xong lời này, dồn dập trào phúng nam tử áo lam, nói hồi lâu, kết quả là khoác lác, còn tưởng rằng là cao thủ gì.
Nam tử áo lam tức giận, nói:
- Ta mặc dù không dám, nhưng ta biết Đạo Thần, Đạo Thần trong vòng bảy ngày nữa sẽ lên Long Khởi quan, trộm lấy khoáng thế tuyệt học - Càn Khôn thiên kinh, các ngươi hãy chờ xem, nhiều nhất bảy ngày, Long Khởi quan sẽ phong tỏa, thậm chí báo cáo triều đình, dù sao Trường Sinh tiên sư và hiện thời Thánh thượng có quan hệ cực tốt.
Nói lời này cũng dẫn tới những người khác hứng thú, dồn dập truy vấn.
Trong khách sạn đều là võ lâm nhân sĩ, ngay cả chưởng quỹ cũng thế, cho nên nghe nhân sĩ giang hồ khoác lác, luôn giả bộ như không nghe thấy, nếu báo cáo quan phủ, danh tiếng hỏng, việc làm ăn của hắn sẽ không thể làm tiếp được.
Lục Thừa Phong an tĩnh nghe, hắn thầm nghĩ:
- Đại Cảnh nhận được di sản Đại Thừa long lâu quả nhiên khác biệt, mười hai năm trước lúc ta tới, vẫn là võ đạo hoang mạc, bây giờ võ phong nồng đậm, Đại Cảnh quật khởi, xác thực lấy thế không thể đỡ.
Ánh mắt của hắn bỗng nhiên bị hai võ giả hấp dẫn, hai võ giả kia người mặc áo xám có đồ văn kỳ thú.
Con ngươi Lục Thừa Phong co rụt lại, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm đồ văn kỳ thú, tựa như hổ báo giương nanh múa vuốt, nhưng mọc ra ba cái đầu, trên đầu thú còn có sừng thú giống như tia chớp, sau lưng mọc ra hai cánh, đồ văn kỳ thú của hai người giống nhau như đúc.
- Đồ Đằng của Thị Thần sơn, sao bọn hắn lại tới đây, Thị Thần sơn cách Đại Cảnh ít nhất cũng vạn dặm xa...
Trăng sáng sao thưa, trong đình viện trên núi.
- Hai mươi hai, hai mươi ba... Hai mươi bảy, hai mươi tám...
Khương Trường Sinh ngồi trên cành cây Địa Linh thụ, nhìn cảnh đêm Kinh Thành, trong miệng đếm số.
Bây giờ Kinh Thành cấm đi lại ban đêm cực muộn, giờ vẫn là đèn đuốc sáng trưng, Khương Trường Sinh đang đếm số lượng cao thủ Thông Thiên dưới núi.
Hắn đếm được là trong khách sạn gần Long Khởi sơn, Kinh Thành lớn biết bao, khách sạn càng nhiều vô số kể, nhưng nhiều cao thủ như vậy tụ tập tại một chỗ rất gần Long Khởi sơn, tất nhiên có mưu đồ.
- Ba vị Thần Tâm, ba mươi sáu vị Thông Thiên, chiến trận không nhỏ, đặt ở ba mươi năm trước thì có thể không nhìn thấy.
Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, bên trong ánh mắt của hắn tràn đầy vẻ chờ mong.
Rất lâu không có thu hoạch được sinh tồn ban thưởng, nên kiếm thêm rồi.
Đây chính là nguyên nhân nhường di sản Đại Thừa long lâu cho Khương Tử Ngọc, một mặt là mạnh mẽ Đại Cảnh, một phương diện khác thì là nuôi rau hẹ.
Người tập võ, tranh cường háo thắng, thời gian lâu dài, đương nhiên có người quên Khương Trường Sinh mạnh mẽ, hoặc là không tin, sau đó đến đây đưa đồ ăn.
Khương Trường Sinh chờ mong trong chốc lát, sau đó tu luyện dưới ánh trăng, thu lại Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào sáng bóng, hắn triệt để dung nhập vào trong bóng tối, bị lá cây che đậy.
Sau nửa canh giờ, ánh nến trên Long Khởi quan dần dần dập tắt, bóng tối bao trùm toàn bộ Long Khởi quan.
Một đạo thân ảnh bay nhanh trong rừng cây, bước chân phóng qua nham thạch, thân cây, trên đỉnh đình đài, như chuồn chuồn lướt nước, không có nửa điểm tiếng vang.
Hắn thả người vọt lên, nhảy lên đến trên không, ánh trăng chiếu rọi, là một người áo đen, một thân đen tuyền, chỉ lộ ra hai mắt và mũi, trong mắt của hắn tràn đầy hưng phấn.
- Hôm nay, nếu như ta trộm đi Càn Khôn thiên kinh trong truyền thuyết, nhất định có thể được giang hồ một ca tụng, cái gì Thánh địa, ở trước mặt ta, không có tác dụng.
Người áo đen hưng phấn suy nghĩ, hắn phóng qua sơn môn, di chuyển nhanh chóng, đệ tử đang ở trong sân luyện công ven đường cũng không có chú ý tới hắn.
Hắn mấy ngày nay mượn thân phận khách hành hương đã thăm dò rõ ràng các vị trí trong Long Khởi quan, hắn mặc dù không có nhìn thấy Trường Sinh tiên sư, nhưng rất rõ ràng, những địa phương không cho người tiến vào kia chắc chắn có địa chỉ của Trường Sinh tiên sư.
Lật khắp từng nơi.
Nhưng vận khí hắn cực tốt liền mò tới đình viện của Khương Trường Sinh.
Bạch Kỳ đang ngủ dưới cây mở mắt, người áo đen cả kinh rụt đầu, trốn ở sau tường viện, hắn nín thở ngưng thần, chân khí dựa theo công pháp thôi động, hóa khí tức của mình thành hư vô.
Bạch Kỳ lẩm bẩm nói:
- Kỳ quái... Ảo giác à...
Nó liếc qua Khương Trường Sinh trên cây, gặp hắn vẫn còn, liền yên lòng, trời sập xuống có đạo trưởng ở đây, nó sợ cái gì?
Nó cúi đầu tiếp tục ngủ, tiếp tục mộng đẹp làm Đại Yêu ngàn năm hoành hành thiên hạ, trong mộng nó đã hoá hình, Trường Sinh tiên sư làm nam nô cho nó, đang vò vai vỗ chân cho nó, cực kỳ thoải mái.
Người áo đen kiên nhẫn chờ đợi trọn vẹn nửa canh giờ, mới vừa thăm dò, thấy Bạch Lang kia đã ngủ, hắn âm thầm thở dài một hơi.
- Không hổ là Yêu đạo, vậy mà nuôi Yêu Lang, xem ra nghe đồn là thật, Bạch Kỳ linh lang khứu giác nhạy cảm như thế, trăn lớn Bạch Long trong lời đồn có thể hóa rồng lại đang ở đâu?