Chương 156: Kết quả Khốn Long, đằng vân giá vũ (3)
- Cứu ——
Võ giả nâng thương nghe được tiếng kêu thảm thiết của huynh đệ sau lưng, vô ý thức quay đầu, kim quang xuyên thủng cổ họng của hắn, con ngươi của hắn phóng to, trước khi chết hắn đều không nhìn thấy thứ gì đã tru diệt mình.
Thi thể hai người ngã xuống rơi xuống, lăn vào trong rừng cây.
Lục Thừa Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết cách mình càng ngày càng gần, nói vật kia đang nhanh chóng tới gần hắn.
- Không được! Tiếp tục như vậy, hẳn phải chết không nghi ngờ.
Lục Thừa Phong cắn răng suy nghĩ, hắn cấp tốc rơi vào trên đường núi, quay người buông xuống hộp gỗ, hắn thôi động linh khí, đập vào trên hộp gỗ, từng thanh từng thanh mộc kiếm bắn ra, cắm ở bên trong bùn đất xung quanh hắn, hình thành trận pháp.
Hắn nhìn thấy kim quang đang đánh tới mình, hắn thi triển kiếm trận, hai tay dùng tốc độ cao ra chiêu, nhưng kim quang thật sự quá nhanh.
Nhanh đến nổi để Thần Tâm cảnh như hắn đều theo không kịp.
Khi Kim Quang sát đến trước mặt hắn, thời gian giống như dừng lại, hắn thấy được một mảnh lá cây màu vàng kim.
Phốc lần!
Yết hầu Lục Thừa Phong bị xuyên thủng, máu vẩy một chỗ, hắn trừng to mắt, thân thể thẳng tắp ngã xuống phía sau, một đường lăn xuống, một mực lăn đến bên vách núi, cuối cùng nện ở dưới chân núi, máu thịt be bét.
Trên núi, Hoang Xuyên có võ công mạnh nhất, tốc độ nhanh nhất, hắn cấp tốc lao ra sơn môn, tìm kiếm kẻ địch, rất nhanh, hắn phát hiện thi thể.
Hắn nhíu mày, tiếp tục xem xét xuống dưới.
Những võ giả này đều đã chết, tử trạng đều như vậy, bị một loại lợi khí nào đó xuyên thủng yết hầu.
Một đường xuống núi, Hoang Xuyên hít sâu một hơi.
Chết thật nhiều người.
Theo tiếng kêu thảm thiết xuất hiện, hắn liền xuất phát, nhưng còn không có nhanh bằng tốc độ những người này tử vong.
- Sư phụ ra tay rồi...
Hoang Xuyên yên lặng suy nghĩ, trong mắt tràn đầy vẻ kính sợ, trong lòng hắn cũng có chút phức tạp.
Hắn một mực đang nghĩ mình có khả năng đuổi kịp công lực của sư phụ hay không, nhưng bây giờ hắn cảm giác mình không đuổi kịp.
...
Trong đình viện, Khương Trường Sinh ngồi trên cành cây đưa tay, một vệt kim quang theo ngoài viện bay trở về, chui vào trong tay hắn áo.
Bạch Kỳ ngửa đầu, tò mò hỏi:
- Đó là cái gì?
Nó nhớ kỹ cái đồ chơi này, là cái đồ chơi này đưa nó đến Long Khởi quan, nó đến nay không thể nào hiểu được, dù cho là thần binh, cũng không có khả năng có năng lực như vậy.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ngươi tốt nhất đừng hỏi, người biết nó rốt cuộc là thứ gì đều đã chết. –
Bạch Kỳ không rét mà run, vội vàng lắc đầu, nó mở miệng hỏi:
- Ngài không lưu lại một người sống, hỏi bọn họ một chút vì sao tới đây à?
Khương Trường Sinh nhắm mắt, nói:
- Không cần hỏi, nhiều người như vậy lên núi, còn mang theo binh khí, chắc chắn có sát tâm, mục đích của bọn hắn hoặc là nhằm vào ta, hoặc là nhằm vào những vật có giá trị khác, đây không phải là một lần cuối cùng, ta rất chờ mong nhiều người hơn nữa đến đây.
- Nói cho Vạn Lý, đi tìm quan phủ, để cho người ta nhặt xác, những người này không xứng vào mộ anh hùng.
Gia hỏa lén lút sao có thể được cho là anh hùng?
Bạch Kỳ gật đầu, rời đi.
Nó một đường xuống núi, thấy rất nhiều đệ tử đang kiểm tra thi thể, rất náo nhiệt.
Vạn Lý đã đến dưới núi, khi Bạch Kỳ đi đến dưới chân núi nhìn thấy thi thể Lục Thừa Phong, nó vui vẻ, nói khẽ:
- Người khác không biết hắn mạnh cỡ nào, ngươi còn không biết? Thật sự là tham, gieo gió gặt bão.
Lục Thừa Phong từng cứu người tại nguy nan, được cho là người tốt, nhưng hắn cũng đều vì môn phái giết người, giết yêu, lập trường khác biệt đều sẽ làm người ta thoạt nhìn phức tạp, Khương Trường Sinh đã cứu hắn, nhưng hắn bây giờ lại mang theo ác ý tới.
Có lẽ đây cũng là mệnh số.
Một bên khác.
Khương Trường Sinh ngồi ở trên cây cuối cùng nhìn thấy được nhắc nhở:
【 Càn Vũ năm thứ mười, võ giả các phương bởi vì ngấp nghé Địa Linh thụ, Bạch Long mà đêm khuya chui vào Long Khởi sơn, ngươi kịp thời ra tay, đánh giết toàn bộ bọn hắn, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp thuật Đằng vân giá vũ 】
Thời gian qua đi tám năm, cuối cùng thu hoạch được sinh tồn ban thưởng.
Khương Trường Sinh nhìn nhắc nhở, lộ ra nụ cười, đây cũng là nguyên nhân hắn không lưu người sống, thông qua nhắc nhở có thể nhìn ra động cơ của đối phương.
Hắn bắt đầu vui thích tiếp nhận truyền thừa đằng vân giá vũ, pháp thuật này rất tốt, ngự kiếm phi hành chính là chiêu bài của người tu chân, mà đằng vân giá vũ thì là chiêu bài của người tu tiên.
Hôm sau trời vừa sáng, bên dưới Long Khởi sơn kín người hết chỗ, số lượng lớn quan binh đang nhấc thi thể, Vạn Lý thì đang thương lượng với quan lại.
Trong vòng một đêm chết mấy trăm võ giả, thật sự dọa người, dân chúng đang nghị luận, đám võ giả thì sợ mất mật, bởi vì bọn hắn có thể nhìn ra được đám người chết đều là cao thủ.
Một tên nam tử áo lam trong đám người thấy cảnh này, âm thầm vui mừng, may mắn sớm gặp được Đạo Thần, bị Đạo Thần khuyên lui, bằng không hắn cũng là một trong số thi thể đầy đất.
- Trường Sinh tiên sư thật mạnh, xem ra cũng không phải có tiếng không có miếng.
Nam tử áo lam âm thầm cảm khái, sau đó quay người rời đi.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc theo miệng một tên Bạch Y vệ biết được Long Khởi quan đêm qua gặp phải chuyện gì, hắn nhíu mày, nói:
- Để cho người ta tra một chút những võ giả này tới từ chỗ nào.
- Rõ!
Bạch Y vệ rời đi.
Khương Tử Ngọc mày nhíu lại rất sâu, hắn cứ những người này đều tới vì Khương Trường Sinh.
Mặc dù hắn tràn ngập lòng tin đối với Khương Trường Sinh, nhưng những người này cử động không thể nghi ngờ là đang tỏa ra một cái tín hiệu.
Kẻ địch muốn trước diệt trừ chỗ dựa lớn nhất của hắn.