Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 157: Triều tông vây công, yêu nghiệt Bình An (1)

Chương 157: Triều tông vây công, yêu nghiệt Bình An (1)
Trên biển mây, một đạo thân ảnh như gió thổi qua, chính là Khương Trường Sinh, chân hắn đạp một đóa mây trắng, ngao du ở trên vòm trời, cách xa mặt đất gần ngàn trượng.
Gió lớn lay động Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào cùng với tóc đen của hắn, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười, trong lòng thoải mái đến cực điểm.
Đây còn muốn thoải mái hơn cả ngự kiếm phi hành, mà lại càng nhanh.
- Bình thường đằng vân giá vũ nhanh như vậy, Cân Đẩu vân bổ nhào một cái đã cách xa vạn dặm lại có nhanh bao nhiêu, thật là ngã nhào một cái bay vọt vạn dặm...
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, hắn cúi đầu nhìn lại, ánh mắt xuyên qua biển mây, hắn thấy giang sơn Đại Cảnh, non xanh nước biếc, phía trên quần phong có mây mù vờn quanh, giống như Tiên cảnh trong nhân gian.
Hắn trước kia chẳng qua đi dạo ở gần kinh thành, còn chưa chân chính nhìn qua Đại Cảnh.
Hắn nhìn thấy một tòa thành, ở vào giữa dãy núi, từng đầu quan đạo thông đến từng hướng đi, trong lúc mơ hồ có thể thấy xe ngựa và thân ảnh của người.
Bây giờ Đại Cảnh thật sự phồn hoa, khắp nơi đều là người.
Khương Trường Sinh còn nhìn thấy tiểu hài chăn dê đang luyện võ trên sườn núi, hắn ra một bản bí tịch rất mỏng từ trong ngực móc, đây là bản hắn viết tay trong ngày thường nhàm chán luyện thư pháp, hắn dùng linh lực đưa bí tịch đi xuống.
Phía trên ghi lại một bộ võ học, coi như trời xanh biếu tặng.
Khương Trường Sinh ngửa mặt lên trời cười to, nghênh ngang rời khỏi, tiểu hài trên sườn núi cũng không nghe thấy tiếng cười của hắn, thời điểm khi quyển bí tịch kia rơi vào ánh mắt hắn, hắn không khỏi dừng bước lại.
- Có thể thành tựu một phen võ lâm truyền thuyết hay không đây?
Khương Trường Sinh yên lặng chờ mong, hắn bắt đầu suy nghĩ đủ loại khả năng có thể xảy ra, sau đó để cho mình tận khả năng thích ứng Đằng Vân Giá Vũ thuật.
...
Càn Vũ năm thứ mười một.
- Tháng năm, Từ Thiên Cơ xuống Giang Nam, đơn thương độc mã tiến vào Phần Thiên các, đại chiến Dương Chiêu Đế, mặc dù không có thành công hạ gục Dương Chiêu Đế, nhưng Từ Thiên Cơ vẫn thuận lợi thoát thân trong khi bị bao vây, một trận chiến này để sĩ khí Phần Thiên các giảm mạnh, võ lâm cuối cùng biết được Dương Chiêu Đế cũng không phải là thật là thiên hạ đệ nhị.
Lý Mẫn hưng phấn nói, hắn biết Từ Thiên Cơ từng được Khương Trường Sinh chỉ bảo, mà hắn cũng thế, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, hắn và Từ Thiên Cơ xem như là một nữa đồng môn.
Khương Trường Sinh cười hỏi:
- Nói như vậy, Dương Chiêu Đế cũng không phải là Thần nhân?
Thần nhân có thể để cho Từ Thiên Cơ chạy trốn?
Tên kia phế vật như thế.
Lý Mẫn lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ ràng, Từ Thiên Cơ cũng rất mạnh, có lẽ là vị Thần nhân kế tiếp.
Vong Trần đi tới, cười nói:
- Từ Thiên Cơ tập được khinh công thượng thừa nhất Chân Võ các, có lẽ cảnh giới không bằng Dương Chiêu Đế, nhưng chạy trốn thì vẫn có thể.
Mặc dù võ học rất khó vượt cảnh giới giết địch, nhưng có chút võ công cao thâm có thể để người ta trở về từ cõi chết, tựa như Đạo Thần, công pháp đặc thù, khinh công giỏi, công lực Thông Thiên cảnh đã có thể tránh thoát giác quan của Bạch Kỳ tương đương với Thần Tâm cảnh.
Cũng chính vì như vậy, Khương Trường Sinh mới lưu Đạo Thần một mạng, suy nghĩ sau này có khả năng phát huy ra được tác dụng.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Xem ra bệ hạ chuẩn bị chèn ép Phần Thiên các.
Lý Mẫn cười lạnh nói:
- Nên chèn ép, những năm nay Phần Thiên các độc bá võ lâm phương Nam, thu không biết bao nhiêu của cải, tài nguyên võ đạo, gần đây có số lượng lớn Bạch Y vệ rời khỏi Kinh Thành, không được bao lâu, Dương Chiêu Đế lại phải biến thành chuột chạy qua đường.
Phần Thiên các mạnh hơn, cũng không có khả năng mạnh hơn Hoàng gia Đại Cảnh, có được Chân Võ các, lại thêm võ khoa cử hiệu triệu, mấy năm tích luỹ, lực lượng võ giả đã đi đến trình độ cực kỳ kinh khủng, đủ để quét ngang giang hồ.
Lý Mẫn lại nói một chút tin tức liền xuống núi rời đi.
Vong Trần cầm cây chổi gỗ, cảm khái nói:
- Rất lâu không thấy Lý công công, cũng có chút tưởng niệm.
Tóc của hắn dần dần nhiễm lên màu trắng, không còn trẻ nữa.
Khương Trường Sinh nói:
- Người đều có mệnh, hắn cũng sống đủ lâu.
Lý công công nhỏ hớn Khương Uyên vài tuổi, bây giờ Đại Cảnh đã lập quốc sáu mươi mốt năm, Lý công công cũng đã bước qua chín mươi tuổi.
Vong Trần cười nói:
- Đạo trưởng, ta thấy ngài thật không già, giống như Hoa Kiếm Tâm, mặc dù thanh xuân thường trú, nhưng đối mặt thái tử điện hạ, vẫn sẽ toát ra vẻ tang thương, ngài lại thật giống người mười tám tuổi.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Có thể là do ta không có xuống núi, không giống nàng, trải qua quá nhiều sinh tử, ân oán.
Vong Trần cảm thấy có khả năng, nhưng hắn thật bội phục Khương Trường Sinh, có thể một mực đợi ở trên núi, đây mới thật sự là người tu đạo.
Hoang Xuyên bỗng nhiên bước nhanh đi tới, nói:
- Sư phụ, Lăng Tiêu tiểu tử kia lại xuống núi, ta thấy hắn là muốn đi báo thù.
Lăng Tiêu trước đó xuống núi cũng không thuận lợi, mặc dù mang về một nhóm đệ tử mới, nhưng cũng tổn thất hai đồng môn, trong lúc đó, hắn hành hiệp trượng nghĩa, cứu được một nữ tử, nhưng cừu địch của nữ tử vẫn truy sát không ngừng, Lăng Tiêu bị một chi môn phái vây công, mắt thấy nữ tử kia bị giết, sau mang theo đệ tử thoát đi, vẫn là Hoang Xuyên kịp thời chạy tới, cứu vớt bọn hắn, trận chiến kia cũng làm cho Hoang Xuyên danh chấn giang hồ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất