Chương 158: Triều tông vây công, yêu nghiệt Bình An (2)
Nhưng Lăng Tiêu lại thay đổi, trước đó ngại ngùng, hiện tại yên lặng ít nói, nương theo thiên tư cùng với Càn Khôn thiên kinh, hắn năm nay thành công bước vào Thông Thiên cảnh, thực lực thuế biến.
Khương Trường Sinh nói:
- Để cho hắn đi, giang hồ vốn là khoái ý ân cừu.
Chuyện như vậy, hắn đã thường thấy.
Đại sư huynh đã từng của hắn càng vì một nữ tử mà thành ma.
Hoang Xuyên thở dài nói:
- Hắn cũng không phải ưa thích nữ tử kia, chẳng qua là nuốt không trôi một hơi này, võ lâm có quy củ của võ lâm, võ lâm chém giết, chỉ cần không nháo lớn, quan phủ sẽ mặc kệ, cho nên hắn muốn dựa vào chính mình.
Bạch Kỳ ở bên cạnh trêu chọc.
- Vì sao không thấy khi nào ngươi si tâm?
Hoang Xuyên đắc ý nói:
- Gia gia của ta chính là Ma Chủ, ta từ nhỏ đã thấy qua sinh tử, Lăng Tiêu tiểu tử kia có thể so với ta?
- Nha, ta làm sao nghe nói có người từng bị Phần Thiên các truy sát, tè ra quần trở lại quan?
- Ngươi nghe ai nói?
Một người một sói bắt đầu đấu võ mồm.
Bạch Kỳ tên này bình thường chính là miệng tiện, đây cũng là việc vui duy nhất của nó.
Chẳng được bao lâu, Thanh Khổ cũng tới.
Hôm nay thật náo nhiệt.
Thanh Khổ đi vào tráng niên bây giờ rất có uy vọng trong quan, thậm chí càng uy nghiêm hơn đại đệ tử Vạn Lý, rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều sợ hắn.
- Sư huynh, có người đến đây bái phỏng, tự xưng đồ đệ của sư phụ.
Vẻ mặt Thanh Khổ phức tạp nói.
Thanh Hư đạo trưởng rời khỏi, đến nay vẫn là gai trong lòng của đám đệ tử cũ, bọn hắn không biết Thanh Hư đạo trưởng vì sao rời khỏi.
Vẻ mặt Khương Trường Sinh khẽ động, nói:
- Nếu có thư của sư phụ thì cứ để cho hắn ở lại đây đi.
Thanh Khổ nói:
- Hắn nói muốn gặp ngài, nếu ngài không muốn gặp, hắn sẽ không vào Long Khởi quan.
Khương Trường Sinh vốn muốn nói không vào thì không vào, nhưng nghĩ tới thái độ người này có chút cổ quái, mà việc quan hệ đến Thanh Hư đạo trưởng, hắn chỉ đành phải nói:
- Thôi, để cho hắn vào đi.
Thanh Khổ lập tức quay người.
Hoang Xuyên, Vong Trần hết sức thức thời rời khỏi, trong sân chỉ còn lại có Bạch Kỳ và Khương Trường Sinh, Hoa Kiếm Tâm thì đi vào trong cung làm bạn Khương Tú, nàng hiện tại cũng không tập võ, tập trung tinh thần chiếu cố Khương Tú, nãi nãi yêu thương cháu trai thật sự quá cường liệt, để Khương Trường Sinh thường xuyên cảm thán.
Thời gian một nén nhang sau, Thanh Khổ mang theo một đạo sĩ nhập viện.
Người này thân mang đạo bào màu đen, thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, bên miệng có râu ria thản nhiên, cả người hơi lộ ra tang thương.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên người Khương Trường Sinh, không khỏi động dung, rõ ràng hắn bị Khương Trường Sinh tuổi trẻ kinh động.
Khương Trường Sinh ra hiệu cho Thanh Khổ một ánh mắt, Thanh Khổ lập tức lui ra.
Đạo sĩ áo bào đen hít sâu một hơi, chắp tay nói:
- Gặp qua Trường Sinh sư huynh, bần đạo tên Ninh Khổ.
Khương Trường Sinh đưa tay ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó châm trà cho hắn.
Đợi Ninh Khổ ngồi xuống, Khương Trường Sinh vừa ngồi xuống hỏi:
- Không biết sư phụ ở đâu?
Ánh mắt Ninh Khổ đầy phức tạp, nói:
- Sư phụ đã rời khỏi Đại Cảnh, lúc đầu người muốn đưa ta tới Long Khởi quan, nhưng có một lần, chúng ta gặp được mấy tên võ giả ở khách sạn trong núi rừng, bọn hắn tự xưng đến từ triều tông, khi đó ta vẫn không rõ triều tông là như thế nào, là sư phụ sau đó nói cho ta biết, triều tông chính là tông môn cường đại áp đảo phía trên vương triều, sư phụ nghe nói triều tông chuẩn bị hợp lại đối phó Đại Cảnh, hôm đó, đám võ giả kia đồ sát cả khách sạn, truy sát ta và sư phụ, may mắn chúng ta nhảy vào trong biển, mạo hiểm tránh thoát một kiếp, sau đó trốn đến một hải đảo dưỡng thương, qua đi tới hai năm, chúng ta mới một lần nữa trở lại Cảnh triều, sư phụ nói ta trở về báo tin tức cho ngươi, người thì đi ra ngoài Cảnh triều, tìm kiếm một chút hi vọng sống.
Khương Trường Sinh bất động thanh sắc, hỏi:
- Có bao nhiêu triều tông hợp lại?
- Hai phe.
- Mới hai phe?
- Ừm, bọn hắn chuẩn bị xúi giục vương triều xung quanh vây công Cảnh triều, bọn hắn biết ngươi rất mạnh, nhưng ngươi chẳng qua là một người, đợi giang sơn Đại Cảnh phá toái, lại nghĩ biện pháp đối phó ngươi.
Lời Ninh Khổ ngược lại để Khương Trường Sinh nhíu mày.
Xác thực, hắn mạnh hơn, cũng chỉ là một người mạnh, muốn bảo vệ giang sơn lớn như vậy thì rất khó.
Cho dù hắn một mình đi tới hang ổ hai phe triều tông, đối phương cũng có thể tránh, không ngừng lôi kéo, cho đến khi Đại Cảnh vong triều.
Khương Trường Sinh đột nhiên cảm nhận được áp lực.
Không sợ nhiều địch nhân, chỉ sợ kẻ địch lại nhiều lại không có võ đức. Ninh Khổ đưa ra một phong thư từ trong ngực, sau đó giơ lên chén trà, uống một hơi cạn sạch, đứng dậy rời khỏi.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi đi đâu?
Ninh Khổ nói:
- Đi tìm sư phụ, chuyến này tới chủ yếu là gửi lời nhắn cho ngươi.
- Trời đất bao la, ngươi đi đâu tìm, vì sao không lưu lại?
- Cái mạng này của ta là sư phụ cứu, ta cũng không phải đệ tử Long Khởi quan, sư phụ ở đâu, đó mới là nhà của ta.
Ninh Khổ không quay đầu lại, rời khỏi đình viện.