Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 164: Rải đậu thành binh, khó địch nổi thiên số (1)

Chương 164: Rải đậu thành binh, khó địch nổi thiên số (1)
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, nhìn xuống hắn hỏi:
- Lúc trước ta diệt sát một đám cao thủ Đại Thừa long lâu, sao ngươi lại không cho rằng ta là Kim Thân cảnh? Nhất định phải tới Đại Cảnh chịu chết?
Nam tử áo đen cắn răng nói:
- Không có khả năng, thập phương triều tông đã trăm năm không có sinh ra Kim Thân cảnh, Tiêu Điệu Thiên cũng bất quá tiếp cận mà thôi, cũng không có dẫn tới thiên địa cộng minh, bế quan mấy chục năm, khiến cho hắn sinh ra ma chướng, mặc dù không có ngươi, chúng ta cũng muốn đối phó Đại Thừa long lâu, làm sao bị ngươi đoạt trước một bước.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Vì sao không suy đoán ta là Kim Thân cảnh tồn tại đã lâu?
Nam tử áo đen trầm giọng nói:
- Đoán qua, nhưng không có cách, triều tông tranh khí vận, không tiến ngược lại thụt lùi, nếu như ngươi thật sự là lão quái vật Kim Thân cảnh, ngươi độc bá mười ba châu, còn duy trì Cảnh triều khuếch trương, rõ ràng là khiêu khích chúng ta, dù cho là Kim Thân cảnh, chúng ta cũng muốn chống lại.
Hắn đột nhiên móc ra một bộ quyển trục từ trong ngực, cấp tốc mở ra, trên giấy hiện ra khói đen cuồn cuộn.
Khương Trường Sinh không có ngăn cản, nhìn hắn biểu diễn, hắc khí kia cũng chỉ mạnh hơn nam tử áo đen một chút, không thể uy hiếp được hắn.
- Trường Sinh tiên sư, ngươi quá tham lam, một người muốn độc bá tài nguyên mười ba châu, thậm chí còn muốn khuếch trương, tối nay, ta nhất định phải để Hoàng thành Đại Cảnh hóa thành nhân gian luyện ngục.
Nam tử áo đen lạnh giọng nói, bên trong quyển trục bay ra khói đen cấp tốc ngưng tụ thành một bộ xương trắng, xương trắng bay lên, phát ra tiếng khóc giống như người, cực kỳ kinh dị.
Khương Trường Sinh đưa tay, từ trên cao nhìn xuống, ngón trỏ bắn ra Khí Chỉ.
Linh lực hóa tiễn, xuyên thủng xương trắng, xương trắng trong nháy mắt tan ra thành từng mảnh, rơi trên mặt đất.
Nam tử áo đen trừng to hai mắt, toàn thân run rẩy.
Nhìn xương trắng tan ra thành từng mảnh trên mặt đất, nam tử áo đen quỳ rạp xuống đất, run giọng nói:
- Đây chính là âm Khô... Như thế nào không chịu được một kích như thế...
Khương Tử Ngọc đứng trên mái hiên, xa xa thấy cảnh này. chấn kinh.
Lúc âm Khô hiện thân, Khương Tử Ngọc đã cảm thấy sợ hãi, nhưng còn chưa chờ hắn suy nghĩ nhiều, âm Khô đã bị Khương Trường Sinh tùy ý đánh tan.
Phụ thân của hắn rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Khương Tử Ngọc đột nhiên phát hiện, tựa hồ không có ai biết Khương Trường Sinh mạnh bao nhiêu, vô luận kẻ địch mạnh cỡ nào, Khương Trường Sinh đều có thể phong khinh vân đạm đánh tan.
Hắn biết Khương Trường Sinh trải qua ra sao nhưng hoàn toàn không cách nào lý giải Khương Trường Sinh như thế nào trưởng thành.
Khương Tử Ngọc đưa tay, ra hiệu Bạch Y vệ chạy tới từ bốn phương tám hướng dừng lại.
Khương Trường Sinh nhìn xuống nam tử áo đen, nói:
- Ngươi còn có thủ đoạn khác?
Nam tử áo đen lâm vào trong sợ hãi, hắn đau thương cười nói:
- Thật đúng là Kim Thân...
Hắn chật vật đứng dậy, công lực bị đánh tan, hắn biết mình không có khả năng đào thoát.
Tụ Tinh lâu sở dĩ điều động hắn tới chính là bởi vì khinh công hắn độc bộ thập phương triều tông, hắn suy đoán cho dù đối phương thật có thể là Kim Thân ẩn thế, mình cũng có cơ hội chạy trốn.
Sao liệu được đối phương chỉ ra một cước đã phế đi hắn.
Một cước vừa rồi kia, hắn hiện tại nhớ tới cũng cảm thấy sợ hãi, tập võ hơn mười năm, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua khủng bố như thế.
Nam tử áo đen tức giận nói:
- Trường Sinh yêu đạo, hôm nay ta dù chết, nhưng mười ba châu không có khả năng để ngươi một người độc hưởng.
Hắn đột nhiên đứng dậy, phóng tới Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh đứng trên mái hiên, đỉnh đầu treo trăng sáng như tiên thần, cao cao tại thượng, không thể ngỗ nghịch.
Nam tử áo đen thả người vọt lên, từ bên hông lấy ra một cây chủy thủ khác đâm tới, tốc độ của hắn đột nhiên tăng lên, tựa như hư không tiêu thất, nhưng chỉ có Khương Trường Sinh thấy rõ ràng, hắn đang tăng tốc.
Khương Trường Sinh lần nữa đưa tay, bắn ra Khí Chỉ, linh lực hóa thành một đạo lãnh quang đánh tới, xuyên cái trán của nam tử áo đen.
Bịch!
Thi thể nam tử áo đen rơi xuống đất.
Tôn thần nhân này tới đây với mục đích ám sát, chưa thẳng thắn thoải mái tiêu xài chân khí đã bị Khương Trường Sinh phế đi, về sau biểu hiện càng không có chút phong phạm của Thần nhân, bị chết cực kỳ uất ức.
Chỉ có Khương Tử Ngọc gặp phải nam tử áo đen hành thích mới rõ ràng hắn mạnh bao nhiêu.
Khương Trường Sinh đưa tay, hút đi quyển trục cùng một đống xương trắng trên mặt đất, hắn quay đầu lườm Khương Tử Ngọc một cái, hư không tiêu thất trên mái hiên.
Hết thảy Bạch Y vệ, cấm vệ quan chiến đều tỉnh ngộ, trong lòng bọn họ kinh ngạc tán thán Trường Sinh tiên sư mạnh mẽ.
Hàn Thiên Cơ đứng trên mái hiên gần cửa thành, một mặt chấn kinh.
- Hắn đến cùng là gì cảnh giới?
Hàn Thiên Cơ trước đó đều có suy nghĩ như các triều tông khác, cho rằng Khương Trường Sinh chẳng qua là tồn tại Thần nhân đỉnh phong, bây giờ xem ra, tuyệt không phải như thế.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy trận chiến này mới có thể ý thức được Trường Sinh tiên sư cao thâm mạt trắc, mạnh hơn xa so với những lời mà người khác kể lại.
- Truyền ý chỉ của trẫm, treo thi thể người này ở bên trên cửa thành bắc kinh thành, phơi thi bảy ngày.
Tiếng nói băng lãnh của Khương Tử Ngọc quanh quẩn bên trong cung viện.
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất