Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 165: Rải đậu thành binh, khó địch nổi thiên số (2)

Chương 165: Rải đậu thành binh, khó địch nổi thiên số (2)
Trong phòng, Khương Trường Sinh nhìn một đống xương trắng trên bàn, dùng thần thức dò xét.
Bạch Kỳ ghé vào trước bệ cửa sổ, tò mò nhìn vào trong phòng xem, tầm mắt rơi vào đống trên đám xương trắng kia, mắt nó hiện ra vẻ kiêng kị.
- Đạo trưởng, cẩn thận một chút, Tà Ma dễ dàng bám thân, mê hoặc nhân tâm...
Bạch Kỳ nhịn không được nhắc nhở, nó sợ Khương Trường Sinh chủ quan.
Toàn thân Khương Trường Sinh đột nhiên lắc một cái, dọa Bạch Kỳ giật mình, ngay sau đó, nó liền xù lông, chỉ thấy Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía nó, trên mặt mang nụ cười quỷ dị.
Bạch Kỳ kém chút bị hù chết, Khương Trường Sinh nếu bị bám thân, ai có thể cản?
Khương Trường Sinh thấy phản ứng của nó, vui vẻ, tức giận nói:
- Nghĩ rằng ta không biết cẩn thận?
Hắn thu hồi tầm mắt, không dọa Bạch Kỳ nữa, chuyên tâm xem xét xương trắng.
Bạch Kỳ thở dài một hơi, ánh mắt nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập u oán, nó lầm bầm:
- Đạo trưởng, ngài kém chút hù chết nô tỳ...
Nó nhìn về phía xương trắng trên bàn, nhìn một lúc lâu, nó bỗng nhiên động dung, kêu lên:
- Chẳng lẽ đây là âm Khô trong truyền thuyết?
Âm Khô?.
Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía nó, nói:
- Ngươi có thể vào đây nói.
Bạch Kỳ xúc động, phóng qua bệ cửa sổ, đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, yêu khí khuếch tán, biến ảo thành một bạch y nữ tử, nó ngồi bên cạnh Khương Trường Sinh, nói:
- Nô tỳ sinh ra ở Đông Lâm vương triều, năm mươi năm trước từng nghe nói có rất nhiều môn phái tranh đoạt một tà vật, tên âm Khô, âm Khô này chính là Tà Ma xương trắng, sinh ra đã có ngàn năm, truyền thuyết bảo rằng ngàn năm trước, có một cường giả cái thế, con hắn bởi vì báo thù chết yểu, hắn không cam tâm, liền dùng võ học tà đạo luyện chế thi hài của nhi tử thành Tà Ma, tẩm bổ trên trăm năm, lại trải qua thời gian ngàn năm, âm Khô đã có thực lực thần nhân...
Chậc chậc.
Lại còn có loại tà thuật này.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, xem ra phương thế giới này cũng không thế giới võ đạo tầm thường, mẹ nó là huyền huyễn võ đạo.
Bạch Kỳ nói theo:
- Nghe nói âm Khô còn có diệu dụng đặc thù, cụ thể là cái gì, nô tỳ cũng không rõ ràng.
Nó vô ý thức muốn ôm cánh tay Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh lườm nó một cái, dọa nó rút tay về.
Khương Trường Sinh nói:
- Xác thực có diệu dụng đặc thù.
Hắn có thể cảm giác được âm Khô có khả năng gánh chịu linh lực và chân khí, nói cách khác, cho nó đủ nhiều chân khí, âm Khô còn có thể mạnh hơn, mặt khác trong cơ thể, âm Khô có một loại phong ấn thuật nào đó, lực lượng Thần nhân đều không thể mở ra, đoán chừng là cách làm của Kim Thân cảnh.
Thế giới võ đạo này thật đúng là sáng chói, đủ loại cái gì trận pháp, phong ấn thuật mọi thứ đều có.
Đúng lúc này, trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:
【 Càn Vũ năm mười bốn, tả sứ Tụ Tinh lâu mang theo âm Khô đột kích, ngươi xuất thủ cứu trợ con của ngươi, truy sát địch nhân, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng —— pháp thuật Rải đậu thành binh 】 .
Rải đậu thành binh?
Có ít đồ.
Khương Trường Sinh không có tiếp nhận truyền thừa trí nhớ, mà là phá phong ấn của âm Khô.
Thần trí của hắn xông lên, phá phong ấn kia, hoắc một tiếng, tà phong khuếch tán, thổi cửa sổ chi chi rung động, Bạch Kỳ cũng bị dọa khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, xương trắng trên bàn bắt đầu rung động, trong cái nhìn soi mói khẩn trương của Bạch Kỳ, xương trắng cấp tốc ghép lại cùng một chỗ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng lên trên bàn, nhìn từ khung xương đến, âm Khô là dáng người thiếu niên, xem chừng mười ba mười bốn tuổi.
- Ngươi là ai...
Âm Khô phát ra tiếng khàn khàn, nhưng lộ ra một tia ngây thơ.
Khương Trường Sinh nói:
- Chủ nhân vủa ngươi, từ nay về sau, ngươi theo ta tu hành.
Âm Khô lúc này vươn mình mà xuống, quỳ xuống đất lễ bái Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh nhíu mày, thật có hiệu quả.
Thời điểm phá phong, hắn hướng đánh vào trên người âm Khô Luân Hồi ấn ký, không nghĩ tới thật đúng là thuận thế hàng phục âm Khô, hắn hiện tại có thể cảm giác được mình có thể lợi dụng Luân Hồi ấn ký điều khiển âm Khô.
Không đúng, Luân Hồi ấn ký chẳng qua là liên hệ mà thôi, chủ yếu là phong ấn thuật cao thâm, vô luận người nào phá phong, âm Khô đều sẽ bái làm chủ.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Bạch Kỳ, dẫn nó ra ngoài đi, về sau để nó đợi ở dưới tàng cây.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Không sợ bị người nhìn thấy?
- Không sợ.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói, không ai có thể chui vào đình viện của hắn, trừ phi hắn ngầm đồng ý, cho dù tên âm Khô truyền ra, hắn cũng không sợ, bảo vật này có thể rơi vào tay Tụ Tinh lâu, Tụ Tinh lâu có thể giữ được, hắn dựa vào cái gì không thể?
Bạch Kỳ do dự một chút, thở dài một hơi, sau đó mang theo âm Khô rời khỏi căn phòng.
Khương Trường Sinh thì nhìn về phía quyển trục, phát hiện quyển trục giấu giếm một vùng không gian, mặc dù không lớn, nhưng đủ để ẩn giấu âm Khô.
Không tệ, về sau có giữ lại chứa đựng vật liệu.
Khương Trường Sinh cất kỹ quyển trục, sau đó ngồi tĩnh tọa ở trên giường truyền thừa trí nhớ rải đậu thành binh.
Rất nhanh, hắn liền động dung.
Pháp thuật này...
Có ít môn đạo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất