Chương 171: Phù Nguyệt thế gia, Long Khởi quan tham chiến (1)
Bạch Kỳ lại gần, nói:
- Năm triều liên hợp lại, tất có triều tông ở sau lưng tính toán.
Khương Trường Sinh gật đầu, hắn cũng biết việc này, hắn cũng không cảm giác phiền, ngược lại chờ mong đối phương đưa sinh tồn ban thưởng.
Đều là rau hẹ.
Bạch Kỳ mở miệng hỏi:
- Đại Cảnh chắc chắn đánh không lại, ngài muốn xuất thủ sao?
Khương Trường Sinh nói:
- Đánh không lại lại nói.
Hắn rất ít can thiệp chuyện vương triều, nếu Đại Cảnh thật đến mức độ sơn hà phá toái, hắn cũng có thể ra tay, ánh mắt của hắn xưa nay không phải cấp thiết ngay lập tức.
Có lẽ bởi vì hắn ra tay muộn sẽ chết rất nhiều người, có thể mấy trăm năm sau quay đầu nhìn lại, dù sao người cũng phải chết, đều là quá khứ mây khói, hắn không muốn làm Bồ Tát, cho dù thật muốn làm Bồ Tát cũng sẽ không thật cầu sao được vậy.
Hắn nguyện ý trở thành chỗ để Đại Cảnh giang sơn dựa vào, nhưng không muốn một mực một mình thủ hộ, mọi chuyện đều ra tay, thật muốn thành tựu vương triều ngàn năm, bản thân phát triển rất quan trọng.
Khương Trường Sinh lấy ra một bình Tăng Linh đan, sau khi ăn vào tiếp tục vận công.
Mặc dù trước mắt tạm thời không có gặp được địch thủ, nhưng hắn vẫn hết sức khao khát Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ bảy, hắn phải không ngừng mạnh lên, để tránh đến khi thật xuất hiện cường giả vượt qua Càn Khôn cảnh, nguy hiểm đến tính mạng.
Dựa theo hắn tính ra, trong vòng năm năm, hắn có thể đi đến Đạo Pháp tự Nhiên Công tầng thứ bảy.
Đây chỉ là cảnh giới, thực lực của hắn mỗi một năm đều đang tăng trưởng.
...
Nhật Nguyệt luân hồi, ngày ngày đi qua.
Mỗi tháng đi qua, binh lực trú quân biên cảnh Đại Cảnh càng ngày càng nhiều, Khương Tử Ngọc còn đang trắng trợn trưng binh, rất có khí thế không để ý quốc khố, muốn liều mạng một lần với năm triều.
Thái độ của Đại Cảnh cũng làm cho năm triều xung quanh kinh ngạc, nguyên lai tưởng rằng Đại Cảnh sẽ bị hù dọa, không nghĩ tới Đại Cảnh dùng tư thái cường thế hơn chuẩn bị tiếp chiến.
Tháng tám.
Đại chiến cuối cùng bùng nổ, đầu tiên là Bắc Chu phát động thế công đối với Đại Cảnh, cùng một ngày, Thiên Cương vương triều phía bắc cử binh công phạt Tấn triều ngày xưa, trong vòng bảy ngày tiếp theo, Ngụy Hướng phái binh tiếp viện Bắc Chu, Tần Triều, Hoang Nguyên vương triều lần lượt phát binh, bên trong một tháng, biên cảnh trên lục địa Đại Cảnh tất cả đều bùng nổ chiến tranh.
Đây là một trận đại chiến xưa nay chưa từng có, năm triều đưa vào binh lực vượt qua hai trăm vạn, còn đang lục tục tiếp viện.
Hoàng đế hạ chiếu, hiệu triệu nhân sĩ võ lâm có thể tự do đi tới các chiến trường trợ giúp, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ luận công ban thưởng, thậm chí thăng quan tiến tước, không hỏi xuất thân, không hỏi quá khứ.
Chiếu này vừa ra, võ lâm Đại Cảnh phấn chấn.
Mà một ngày này, có người đến đây bái phỏng Khương Trường Sinh.
Hoang Xuyên đứng ở trước mặt Khương Trường Sinh, khom người, nói:
- Đối phương tự xưng đến từ triều tông, muốn gặp mặt ngài một lần.
- Để cho hắn vào đi.
Mắt Khương Trường Sinh cũng không trợn nói, hắn đã cảm nhận được khí tức đối phương, công lực Thần Tâm cảnh, từ khi đối phương vào thành, hắn đã cảm nhận được, bất quá tên này thoạt nhìn không có ác ý, cũng không có lén lén lút lút, cho nên hắn không có ra tay.
Hoang Xuyên ra ngoài gọi đối phương vào.
Bạch Kỳ nhìn thoáng qua âm Khô tựa ở phía sau Địa Linh thụ, nhắc nhở:
- Đạo trưởng, muốn chuyển âm Khô sang nơi khác giấu hay không, nếu bị phát hiện, phiền toái sẽ rất lớn.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Không sao đâu, ở trước mặt ta, còn có thể để cho đối phương không nhìn thấy tình cảnh ở phía sau gốc cây?
Trên người âm Khô dán vào một tấm bùa, có thể làm cho khí tức của nó hóa thành hư vô, không ai có thể cảm giác được.
Bạch Kỳ nghe xong, cảm thấy có đạo lý, không cần phải nhiều lời nữa.
Cũng không lâu lắm, Hoang Xuyên mang theo võ giả triều tông đến, Hoang Xuyên đem hắn đưa đến sân vườn trước cổng chính liền quay người rời đi, không quấy rầy bọn hắn đàm luận.
Vị võ giả triều tông này chính là một nữ tử mặc áo lam, đầu đội mũ rộng vành, lụa trắng treo ở bên trên vành nón, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, tay cầm một thanh kiếm, phản ứng của nàng khi nhìn thấy Khương Trường Sinh đều giống như những người khác, đều bị kinh diễm.
Cũng may nàng không có sửng sốt, nàng bước nhanh đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, ôm quyền hành lễ, nói:
- Vãn bối Ngọc Nghiên Dật, đến từ triều tông Phù Nguyệt thế gia, bái kiến Trường Sinh tiên sư.
Khương Trường Sinh mở to mắt, nói:
- Phù Nguyệt thế gia? Vậy mà tự xưng thế gia, cũng không tệ.
Ngọc Nghiên Dật nói khẽ:
- Đa tạ tiền bối tán dương, vãn bối chuyến này đến đây là muốn mời tiền bối vào ở Phù Nguyệt thế gia, Phù Nguyệt thế gia nguyện cung cấp nuôi dưỡng tiền bối, nếu tiền bối có triều tông, kia dễ tính, tiện thể giao hảo.
Khương Trường Sinh lộ ra mỉm cười, hỏi:
- Nếu ta đáp ứng, ta cần phải rời khỏi Đại Cảnh à, Phù Nguyệt thế gia sẽ bảo hộ Đại Cảnh sao?
Ngọc Nghiên Dật mừng rỡ, nói:
- Tiền bối có thể đi tới Phù Nguyệt thế gia không thể tốt hơn, Phù Nguyệt thế gia cũng nguyện tiếp quản Đại Cảnh.
Tiếp quản?
Khương Trường Sinh không khỏi lắc đầu.
Bạch Kỳ trêu chọc nói:
- Triều tông đúng là triều tông, vĩnh viễn không chịu thiệt thòi.
Ngọc Nghiên Dật lườm nó một cái, không để ý đến, nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Tiền bối, Phù Nguyệt thế gia tiếp quản Đại Cảnh, có thể lợi dụng Đại vận cùng với tài nguyên võ đạo Cảnh khí tốt hơn, cũng sẽ trở thành một trong những tài nguyên cung cấp nuôi dưỡng ngài, chính là cả hai cùng có lợi, tiền bối mặc dù lợi hại, nhưng một người không quản được thiên hạ Đại Cảnh, mặc dù có thực lực Kim Thân cảnh, Thông Vũ cốc cùng Tụ Tinh lâu vẫn muốn kéo xuống thịt từ bên trong miệng hổ của ngài.