Chương 173: Linh binh kinh thế, đây con mẹ nó thật sự là võ học? (1)
Sau khi hiểu rõ ràng, Khương Trường Sinh kết thúc Huyễn Thần đồng.
Ngọc Nghiên Dật tỉnh ngộ lại, nhưng nàng cũng không có phát giác được chuyện gì vừa mới xảy ra.
- Vãn bối nguyện ở kinh thành chờ thêm mấy năm, nếu tiền bối hồi tâm chuyển ý, vãn bối bất cứ lúc nào kính đợi ngài.
Ngọc Nghiên Dật chắp tay hành lễ, sau đó rời đi.
Nàng muốn chờ Đại Cảnh chiến bại, khi đó Khương Trường Sinh có lẽ sẽ đáp ứng nàng.
Trong đình viện chỉ còn lại có một người một sói.
Bạch Kỳ cẩn thận từng li từng tí mở mắt, nó vừa rồi mặc dù không có thấy xảy ra chuyện gì, nhưng Ngọc Nghiên Dật biểu hiện thật sự quá quỷ dị.
Khương Trường Sinh nhắm mắt, tiếp tục tu luyện, lưu lại Bạch Kỳ miên man bất định, càng nghĩ càng sợ hãi.
Đạo trưởng có thể khống chế lòng người, nha đầu kia tựa hồ không có chút phát giác.
Hắn có thể hay không thừa dịp ta không sẵn sàng, hiểu rõ đến tâm tư của ta?
Bạch Kỳ run lẩy bẩy, cực sợ.
...
Từ khi sáu triều mở ra đại chiến, chiến trường lâm vào trạng thái giằng co, Đại Cảnh bày ra lực lượng để năm triều sợ hãi, lúc này mới bao nhiêu năm, Đại Cảnh từ bị Cổ Hãn đè lên đánh biến thành một mình độc chiến năm triều hợp lực vây công?
Năm triều hoảng hốt, sợ hãi Đại Cảnh làm lớn, thế là ngũ phương hoàng đế đều bắt đầu điều động càng nhiều binh lực, thề phải đánh chết Đại Cảnh.
Đại Cảnh không chỉ mạnh, ý chí xâm lược cũng dị thường đáng sợ, hoàng đế Đại Cảnh mới chỉ bốn mươi, sau khi nuốt vào Tấn triều, Đại Cảnh thế tất sẽ còn tiếp tục khuếch trương.
Tháng mười.
Chiến trường năm triều đều xuất hiện Thần nhân, ngoại trừ chỗ chiến trường của Bình An, tướng lĩnh những chiến trường khác liên tục bị chém đầu, binh bại như núi đổ.
Lực lượng của thần nhân quá mức mạnh mẽ, mặc dù có các bậc tông sư Thần Tâm cảnh hợp lại, mười vị Tông Sư cũng khó địch nổi một vị Thần nhân.
Bây giờ Đại Cảnh có thể phái ra thần nhân thì bất quá hai vị.
Đương nhiên, thần nhân cũng không phải vô địch tuyệt đối, một khi bị mấy chục vạn đại quân bao vây, chân khí hao hết sạch, vẫn rất nguy hiểm, dù sao không phải ai đều giống như Bình An, mặc dù chân khí sử dụng hết, còn có thể dựa vào thể phách nghiền ép kẻ địch.
Trải qua hơn mười năm phát triển, võ lâm Đại Cảnh đã xảy ra thay đổi ngất trời, sau khi trải qua mấy lần chiến bại, nhóm võ lâm cao thủ bắt đầu hợp lại, trên chiến trường, Thông Thiên cảnh, Thần Tâm cảnh dồn dập hợp lại kiềm chế Thần nhân, tình cảnh hơn mười người, mấy trăm người vây công một người xuất hiện.
Nhưng dù cho như thế, mỗi lần giao chiến cùng Thần nhân đều sẽ chết rất nhiều người.
Tình hình chiến đấu không thể lạc quan.
Tháng mười một.
Bình An dùng Kim Bằng song chùy đánh chết một tôn thần nhân trên chiến trường, danh chấn thiên hạ, sĩ khí Đại Cảnh tăng vọt, đại quân năm triều đều bị hù dọa, bao gồm cả bốn vị Thần nhân còn lại.
Sau khi đập chết một tôn thần nhân, Bình An được Bạch Y vệ dẫn đầu đi những chiến trường khác.
Nhưng cương thổ Đại Cảnh bao la, Bình An cũng không thể đi đến những chiến trường khác, tổng thể tới nói, những chiến trường khác vẫn đang liên tục lùi về phía sau.
Đủ loại chiến báo điên cuồng truyền ra khắp Đại Cảnh, cũng làm cho bách tính, binh sĩ, nhân sĩ võ lâm cảm nhận được máu nóng cùng đấu chí, càng ngày càng nhiều người tòng quân, càng ngày càng nhiều môn phái đi chiến trường, rất có xu thế toàn dân giai binh.
Dân tâm như thế, quy công cho hoàng đế hiện thời hành động, lại thêm quan lại các nơi hàng năm tuyên truyền, tuyệt đại đa số người đều đang chờ mong một thịnh thế trước nay chưa có.
Một ngày này.
Hoang Xuyên tìm tới Khương Trường Sinh, nói:
- Sư phụ, Long Khởi quan cũng muốn tham chiến, ta muốn lĩnh một nhóm đệ tử đi chiến trường, chỉ có người tự nguyện đi tới, vương triều gặp khó, Long Khởi quan lại ăn bổng lộc của vua, chúng ta không thể ở đây bên trong chờ đợi.
Khương Trường Sinh nhắm mắt, hắn nhấc tay khẽ vẫy, cửa sổ phòng mình đột nhiên mở ra, từng cẩm nang bay ra, rơi vào trên bàn đá trong đình viện.
Hoang Xuyên tò mò, không biết cái đó là vật gì.
Khương Trường Sinh nói:
- Để mỗi một vị đệ tử đều mang một cái cẩm nang, còn lại do ngươi mang theo, sau khi tiến vào chiến trường, thả ra hạt đậu bên trong, vứt lên mặt đất, nghĩ thầm ngươi muốn giết kẻ địch, nhớ kỹ điểm này, nhất định phải suy nghĩ kỹ, không muốn ngộ thương cho người khác.
Hoang Xuyên hưng phấn gật đầu, vội vàng bái tạ, sau đó đi qua nhét hết đống cẩm nang vào trong ngực, đáng tiếc nhét không hết, hắn không thể không trở về tìm cái rương, hết thảy có một trăm cái cẩm nang, mỗi cái cẩm nang có năm trăm viên đậu linh lực, đây là hắn tận lực áp súc, để thể tích càng nhỏ hơn.
Bạch Kỳ cũng tò mò nhìn về phía cẩm nang trên bàn đá.
Khương Trường Sinh quay đầu nhìn về phía trời xanh, lẩm bẩm nói:
- Gió lớn đã lên, hi vọng các ngươi đừng khiến ta thất vọng.
Gió thu quét qua, nhánh cây Địa Linh thụ hơi hơi lay động, từng mảnh từng mảnh lá rụng vương vãi rơi xuống.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc đang phê duyệt tấu chương, Khương Tú đứng ở bên cạnh, đi theo xem tấu chương Khương Tử Ngọc đã phê duyệt ấn dấu, một tên Bạch Y vệ tiến đến, trình lên một phong mật tín.
Khương Tú tiếp nhận, đưa cho Khương Tử Ngọc.
Khương Tử Ngọc mở thư xem xét, vẻ mặt âm trầm xuống, hắn mở lời:
- Tiếp tục dò xét.
- Tuân lệnh!
Bạch Y vệ lui ra.
Khương Tú tò mò không biết trong mật thư viết cái gì, Khương Tử Ngọc chú ý tới ánh mắt của hắn, thế là đưa mật tín cho hắn, đợi hắn xem xong, sắc mặt hắn tái nhợt, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Tay của hắn đều đang run rẩy, hắn nhìn về phía Khương Tử Ngọc, run giọng nói:
- Phụ hoàng... Chín triều vây công Đại Cảnh, chúng ta thật sự có phần thắng sao?
Vẻ mặt Khương Tử Ngọc không chút thay đổi nói:
- Ngươi cảm thấy không có phần thắng? Nếu đổi lại ngươi là hoàng đế, ngươi giờ phút này nên làm như thế nào?