Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 178: Mệnh số của Đại Cảnh có sắp hết hay không, do ta quyết định (1)

Chương 178: Mệnh số của Đại Cảnh có sắp hết hay không, do ta quyết định (1)
Sau khi mua xong hương nến, hai cha con vào quan, trên đường đi, Thanh Nhi nhìn xung quanh, mười phần hưng phấn, nam tử to con cũng bị chấn động, khắp nơi đều có đệ tử đang luyện võ, trên cây, trên mái hiên, trước bức tường đổ các loại đều có, có nam có nữ, hắn ngửa đầu nhìn lại, còn có thể nhìn thấy Linh Xà to lớn chiếm cứ ở đỉnh núi trên vách đá.
Nam tử to con vẫn cho rằng Linh Xà trong truyền thuyết là hư cấu, không ngờ chân thực tồn tại, quả nhiên thần tuấn, xem xét cũng không phải yêu vật, rất có linh tính.
Đi đi, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hai cha con.
Nam tử to con kém chút đụng vào Khương Trường Sinh, vừa định nói thật có lỗi, kết quả bị khí chất đối phương kinh diễm.
Khuôn mặt Khương Trường Sinh tuấn mỹ, mặc trên người Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào mặc dù thu liễm hào quang, vẫn như cũ lộ ra bất phàm, rõ ràng khác biệt cùng với những đạo sĩ khác.
Trên mặt Khương Trường Sinh mỉm cười nhìn Thanh Nhi, nói:
- Đây là nữ nhi của ngươi? Tựa hồ thân thể không tốt.
Nam tử to con nghe xong, biết đối phương là cao nhân, vội vàng ôm quyền nói:
- Vị đạo trưởng này, chúng ta từ ngoại Cửu Châu tới, tiểu nữ đi đường quá mệt nhọc, lưu lại ám tật, nhưng tìm y sư khắp nơi đều không thể tra được bệnh căn, không biết ngài có biên pháp trị liệu...
Thanh Nhi trốn ở sau lưng phụ thân, khẩn trương nhìn xem thăm dò Khương Trường Sinh.
- Đạo trưởng, sao ngài lại ra đây làm gì?
Lúc này, một âm thanh truyền đến, chỉ thấy Minh Nguyệt đi tới.
Nam tử to con nghe xong, không khỏi sửng sốt, thật đúng là đạo trưởng?
Chờ chút!
Đạo trưởng...
Chẳng lẽ là Trường Sinh tiên sư dung nhan không già trong truyền thuyết?
Khương Trường Sinh nhẹ gật đầu với Minh Nguyệt, nhìn về phía Thanh Nhi, nói:
- Tiểu muội muội, ngươi tiến lên đây.
Nam tử to con nghe xong lúc này đẩy Thanh Nhi đang thẹn thùng đi ra, tay phải Khương Trường Sinh vươn ra ngón trỏ, điểm ở trên trán của nàng, linh lực chui vào trong cơ thể nàng, trị liệu cho nàng.
Minh Nguyệt đi tới, tò mò nhìn một màn này, nàng lần đầu tiên thấy Khương Trường Sinh chủ động gặp khách, không khỏi tò mò thân phận của đôi cha con.
Mấy tức sau, Khương Trường Sinh thu tay lại, cười nói:
- Tốt rồi, nàng đã bình phục, sau này để cho nàng rèn luyện thân thể nhiều hơn, nếu như các ngươi chuẩn bị ở lại Kinh Thành, có thể đưa nữ nhi ngươi lên núi tập võ, cho phép nàng không ở nội quan, mỗi ngày có thể về nhà, sau khi cân nhắc tốt, đến tìm vị bên cạnh ta này.
Hắn nhìn về phía Minh Nguyệt, nói:
- Đã nghe chưa?
Minh Nguyệt lấy lại tinh thần, vội vàng đáp.
- Nghe được!
Khương Trường Sinh lắc đầu bật cười, quay người rời khỏi.
Nam tử to con sững sờ tại chỗ, kinh hỉ to lớn để cho hắn không biết làm sao.
Minh Nguyệt nhìn về phía Thanh Nhi, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:
- Thí chủ, nữ nhi của ngươi thật sự có vận khí tốt, từ khi Long Khởi quan thành lập đến nay, còn chưa bao giờ có đệ tử có được đãi ngộ như vậy, ngươi nguyện ý để nữ nhi ngươi trở thành đệ tử Long Khởi quan không?
Khách hành hương, các đệ tử đi ngang qua tất cả đều ghé mắt, mặt lộ vẻ khiếp sợ, lại nhìn Khương Trường Sinh đã vô tung vô ảnh.
Nam tử to con vội vàng nói:
- Nguyện ý! Nguyện ý! Đây là phúc phần của chúng ta, như thế nào không muốn.
Thanh Nhi khẩn trương nắm tay phụ thân, con mắt nhìn về phía hướng đi Khương Trường Sinh rời khỏi, không biết nàng suy nghĩ cái gì.
Khương Trường Sinh trở lại đến trong sân vườn, tiếp tục tĩnh toạ tu luyện.
Bạch Kỳ tò mò hỏi:
- Cô bé kia có lai lịch gì? không ngờ lại đáng giá ngài tự mình đi tiếp đãi.
Khương Trường Sinh trả lời:
- Cảm thấy hợp ý thôi.
Hắn nhếch miệng, tâm tình vui vẻ.
Sư tỷ, thương hải tang điền, kiếp trước đến nay, ngươi vẫn trở lại Long Khởi quan.
Chờ ngươi lớn lên, tiếp tục vì Long Khởi quan vất vả đi.
...
Tháng sáu, nhiệt độ không khí ngày càng tăng cao.
Trên Kim Loan điện, không khí ngột ngạt đến cực điểm, quần thần yên lặng, không người lên tiếng, sắc mặt Trần Lễ, Dương Triệt cũng cực kỳ khó coi.
Khương Tử Ngọc ngồi trên long ỷ cũng không có lên tiếng, vẻ mặt hắn không biểu tình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này, một văn thần đứng ra, nhắm mắt nói:
- Bệ hạ, bằng không chúng ta... Đầu...
Một chữ cuối cùng, hắn thật sự nói không nên lời.
Theo Bạch Y vệ dò xét tình báo mới nhất, có đại quân bốn phương vương triều khác nhảy vọt đến cảnh nội Bắc Châu, đã đóng quân tại biên cảnh, đã vượt qua ba trăm vạn binh lực, binh lực còn đang liên tục tăng trưởng.
Cũng không phải năm triều vây công Đại Cảnh, mà là chín triều.
Trừ bỏ Tần Triều đã đầu hàng, vẫn còn tám triều.
Hai năm nay chiến tranh không ngừng, Đại Cảnh dù chưa thảm bại, nhưng binh sĩ thương vong cũng thảm liệt, lương thực, quân giới, ngựa, các loại số hiệu đều tiêu hao to lớn, dân gian đã xuất hiện tiếng ai oán, cứ thế mãi, giang sơn sẽ không ổn định.
Khương Tử Ngọc lườm vị văn thần kia mọt cái, dọa đối phương im miệng, vội cúi đầu, như lọt vào hầm băng.
Vẻ Hàn Thiên Cơ cũng đầy âm trầm, không có lên tiếng, cục diện như vậy, đã không phải mưu kế có thể công phá, thực lực sai biệt thật sự quá lớn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất