Chương 191: Sơ lấy được thần thông, Đại Cảnh Đạo Tổ (1)
【 Càn Vũ năm mười bảy, Thông Vũ cốc, Tụ Tinh lâu tụ tập chín phương vương triều đột kích, Đại Cảnh lâm vào trong nguy nan, ngươi may mắn ra tay, cũng bởi vậy vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - thần thông Đại Diễn Bàn Sơn Thuật 】 .
【 Càn Vũ năm mười bảy, phó lâu chủ Tụ Tinh lâu Lý thư sinh muốn đánh giết hoàng thất Đại Cảnh, ngươi may mắn ra tay, sinh tồn ngươi trong lúc giao thủ với hắn, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - pháp bảo Cự Linh giới 】 .
Hai đầu nhắc nhở liên tục xuất hiện trước mắt Khương Trường Sinh, hắn lộ ra nụ cười, đứng dậy trở lại bên trong phòng của mình.
Bạch Kỳ ngẩng đầu, có chút hiếu kỳ, nhưng cũng không dám quấy rầy.
Phân thân Khương Trường Sinh đã trở về, điều này biểu thị chiến tranh đã kết thúc.
Hai phe triều tông, ngàn vạn đại quân, nó không tưởng tượng nổi Khương Trường Sinh thắng như thế nào.
Trong phòng.
Khương Trường Sinh trước lấy ra Cự Linh giới, Cự Linh giới có màu bạc, mặt ngoài khảm nạm từng ngọc thạch thật nhỏ, màu sắc không đồng đều, truyền thừa trí nhớ Cự Linh giới đi theo tràn vào trong đầu của hắn.
Giới này có thể làm nhẫn trữ vật để sử dụng, bên trong ẩn tàng một không gian rất lớn, đem linh lực rót vào bên trong Cự Linh giới, cũng có thể kích hoạt cấm chế, hình thành vòng phòng hộ, ngăn cản kẻ địch tiến công, pháp bảo hết sức thực dụng.
Khương Trường Sinh mang theo, đồng thời luyện hóa cấm chế, để nó nhận của mình làm chủ.
Sau nửa canh giờ, hắn bắt đầu truyền thừa trí nhớ thần thông Đại Diễn Bàn Sơn Thuật.
Đại Diễn Bàn Sơn Thuật, nghe qua đã rất trâu bò, đây là thần thông thứ nhất của hắn.
Đằng vân giá vũ, rải đậu thành binh cũng không tính là thần thông, hắn ngược lại muốn xem xem Đại Diễn Bàn Sơn Thuật mạnh bao nhiêu.
Đại Diễn Bàn Sơn Thuật, tên như ý nghĩa, có thể di chuyển sơn nhạc, sở dĩ là thần thông, đương nhiên không phải Bàn Sơn trên ý nghĩa truyền thống, hắn có thể tạm thời thu núi lớn vào trong cơ thể, tiến hành di chuyển, mà thân thể của hắn sẽ có được thể trọng như núi cao, hắn cũng có thể nâng sơn nhạc, thu nhỏ sơn nhạc ở trong lòng bàn tay, nhưng thực tế trọng lượng không thay đổi.
Tê…
Có ít đồ nha.
Khương Trường Sinh hoàn toàn có khả năng giấu Đại Diễn Bàn Sơn Thuật trong lòng bàn tay, lại đột nhiên đánh tới kẻ địch.
Cái kia sẽ bá đạo ra sao.
Mặt khác, Đại Diễn Bàn Sơn Thuật cũng không phải là Bàn Sơn thuật đơn giản, cũng có thể di chuyển mặt vật thể cỡ lớn khác, cũng là hiệu quả như thế, bất quá tốt nhất đừng ẩn tàng vật sống ở trong cơ thể, dễ dàng khiến linh lực hỗn loạn.
Còn về Bàn Sơn có thể chuyển ngọn núi bao lớn, tạm thời không rõ ràng, đã là thần thông, tuyệt không phải chỉ dựa vào linh lực, chắc chắn có thể phát huy hiệu quả càng lớn vượt qua linh lực.
Khương Trường Sinh rất hài lòng với hai phần thưởng, tiếp theo hẳn là có thể thanh nhàn một đoạn thời gian rất dài, có thể tốn thời gian tu luyện thần thông Đại Diễn Bàn Sơn Thuật, thuận tiện xông vào Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ bảy.
······
Mấy ngày sau.
Một tin tức kinh động khắp thiên hạ.
Quân đội Đại Cảnh giao chiến cùng đại quân chín triều, Trường Sinh tiên sư ra tay, dùng lực lượng một người tru diệt bốn trăm vạn địch binh, quân đội Đại Cảnh thừa thắng xông lên, quân lính đại quân chín triều tan rã, ngàn vạn đại quân còn lại không đến một nửa.
Hai mươi hai châu Đại Cảnh xôn xao, các vương triều xung quanh rung động.
Phản ứng của tất cả mọi người nghe được tin tức đầu tiên là tình báo có sai, đơn giản làm trò cười cho thiên hạ.
Đây chính là ngàn vạn binh lực, sao có thể trong vòng một ngày bị một người đồ sát bốn trăm vạn?
Dù cho là bốn trăm vạn đầu heo, nằm sấp để cho người ta giết, một ngày có thể giết nhiều ít?
Nhưng càng ngày càng nhiều tin chi tiết về chiến trường bắt đầu lưu truyền, cái gì Kim Thân cảnh, Thần Nhân cảnh bị đồ, chưởng ảnh màu tím to như trời xanh, binh khí treo đầy trời, rải đậu thành binh, các loại tin tức, càng truyền càng không hợp thói thường.
Tên Trường Sinh tiên sư lần nữa truyền khắp thiên hạ, lần này là hung danh, là sát danh, là hơn bốn trăm vạn vong hồn chồng chất mà thành uy danh.
Khương Tử Ngọc biết được tin tức này cũng cười to không thôi, cực kỳ hưng phấn.
Hắn khẩn cấp tổ chức triều hội, quần thần tụ tập, tất cả mọi người hết sức xúc động, Đại Cảnh sống lại, mà không chỉ là sống.
- Trẫm nói, Đại Cảnh chính là Thiên Mệnh sở quy, chư vị ái khanh bây giờ cảm thụ như thế nào?
Khương Tử Ngọc hăng hái cười nói, Khương Tú cũng trêu tức nhìn về phía quần thần.
Không ít văn thần lộ ra vẻ mặt xấu hổ, chỉ có thể hung hăng vuốt mông ngựa Khương Tử Ngọc.
- Bệ hạ thánh minh, lại một lần cứu vãn Đại Cảnh giang sơn.
- Một trận chiến định càn khôn, từ nay về sau, Thập Tam châu cổ kim, không có hoàng đế nào có thể so cùng bệ hạ!
- Đây là công tích thiên cổ không có, bệ hạ uy vũ.
- Ha ha ha, Thiên Hữu Đại Cảnh, Thiên Hữu Đại Cảnh.
- Thiên Hữu bệ hạ, bệ hạ chính là thiên mệnh của Đại Cảnh.
Quần thần vuốt mông ngựa để Khương Tử Ngọc càng cao hứng, hôm nay hắn quá mở mày mở mặt, áp lực tích lũy hai năm qua triệt để tiêu tan.
Thoải mái!
Quá sung sướng!
Hàn Thiên Cơ không có lên tiếng, hắn vẫn đang rất khiếp sợ, hắn biết được càng nhiều chi tiết trên chiến trường, trận chiến này hoàn toàn là Trường Sinh tiên sư một người đánh nổ hai phe triều tông.