Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 190: Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì thế này? (3)

Chương 190: Chúng ta đến cùng đang đối mặt với cái gì thế này? (3)
Thư sinh giễu cợt nói:
- Hoàng đế, ngươi cảm thấy có khả năng à, vì lôi kéo chín vương triều, chúng ta đổi một nhóm lại một nhóm hoàng thất, Khương gia ngươi sao có thể may mắn thoát khỏi tai ách?
- Hôm nay ngươi phải chết, con của ngươi phải chết, tất cả mọi người toàn bộ hoàng cung đều phải chết!
Thư sinh thả người vọt lên, quạt xếp trong tay hóa thành lưỡi dao, hắn múa quạt đánh tới Khương Tử Ngọc.
Khương Tử Ngọc lúc này chuẩn bị huy chưởng ứng đối, đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở trước mặt Khương Tử Ngọc, đánh ra một chỉ, mắt thường có thể thấy kình khí dùng tốc độ siêu tuyệt giết ra, xuyên thủng cái trán của thư sinh.
Thư sinh trừng to mắt, trong lòng hoảng sợ kêu lên:
- Thế nào lại là hắn.....
Bịch một tiếng!
Thư sinh rơi xuống đất, hai mắt trừng lớn, máu tươi từ cái trán của hắn chảy ra, nhuộm đỏ một con mắt của hắn.
Khương Tử Ngọc, Khương Tú sửng sốt, khó tin nhìn thân ảnh trước mặt.
Khương Trường Sinh!
- Cha..... Sư phụ.... Ngài làm sao ở chỗ này?
Khương Tử Ngọc không có kinh hỉ, ngược lại hoảng hốt, Khương Trường Sinh ở đây, chiến trường kia nên làm như thế nào?
Toàn bộ binh lực Đại Cảnh đều ở trên chiến trường, nếu bị đồ sát hầu như không còn, Đại Cảnh liền vong.
Trong lòng Khương Tử Ngọc đầy tuyệt vọng, nhưng hắn không thể trách Khương Trường Sinh, thân thể của hắn mềm nhũn, cúi đầu cười khổ nói:
- Thôi, sư phụ, có thể mang người thân trẫm rời khỏi hay không, rời xa Cảnh triều, ít nhất để Khương gia lưu lại huyết mạch.
Khương Tú sững sờ nhìn bóng lưng Khương Trường Sinh, trong lòng cũng ngũ vị tạp trần.
Sư tổ lựa chọn bọn hắn giữa giang sơn và bọn hắn.
Khương Trường Sinh quay người, nhìn về phía Khương Tử Ngọc, cười nói:
- Đứa nhỏ ngốc, ngươi đang suy nghĩ gì đấy, chuẩn bị nghênh đón tin chiến thắng đi.
Khương Trường Sinh tan biến tại chỗ, giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
Vẻ mặt Khương Tử Ngọc đầy mờ mịt, không rõ ý của Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh ở chỗ này, chiến trường sao có thể thắng?.
Chẳng lẽ Khương Trường Sinh hiện tại chạy tới chiến trường?
······
Trong đình viện.
Khương Trường Sinh đi đến dưới Địa Linh thụ, tiếp tục luyện công.
Bạch Kỳ nhịn không được hỏi:
- Đạo trưởng, ngài dựa vào một bộ phân thân đi chiến trường, có phải quá khinh thường hay không?
Phân thân thuật của Khương Trường Sinh chính là phân chia linh lực, số lượng nhiều nhất có khả năng phân đến một trăm cỗ phân thân, nói như vậy, linh lực bản thân cũng sẽ chỉ còn lại có một phần trăm.
Bây giờ Khương Trường Sinh chỉ phân ra một bộ phân thân, vô luận chân thân hay phân thân, đều chỉ có một nửa linh lực.
Nhưng đầy đủ.
Khương Trường Sinh cũng không muốn ỷ lại phân thân thuật, nhưng hiện tại tình huống đặc thù, hắn cảm thấy kẻ địch không có khả năng tuân thủ võ đức, quả nhiên, có người đến đây đánh giết Khương Tử Ngọc.
Bây giờ sôi nổi trên chiến trường chính là phân thân của hắn, phân thân đánh Kim Thân cảnh là đủ, cho dù xuất hiện Càn Khôn cảnh, cũng có thể đánh.
Khương Trường Sinh ra vẻ bất đắc dĩ nói:
- Xác thực khinh thường, nhưng không có cách nào, không phải sao?
Trong lòng hắn tràn ngập chờ mong, một trận chiến này có thể mang đến cho hắn sinh tồn ban thưởng bao lớn?
Bạch Kỳ yên lặng.
Trong đình viện không có những người khác, Khương Trường Sinh cố ý đuổi bọn hắn ra, để tránh bại lộ pháp thuật của mình, lưu Bạch Kỳ một sói để cho mình trang bức như vậy đủ rồi.
Nhánh cây Địa Linh thụ bắt đầu mọc ra từng cái mầm non, gió nhẹ quét qua, linh khí phun trào, để dưới cây mát lạnh, không cảm giác được ngày nóng chói chang.
....
Chiến trường Bắc Chu, hoang nguyên trăm dặm trở thành luyện ngục trần gian.
Binh khí đầy đất, mỗi một binh khí đều đâm xuyên một cỗ thi thể, có bị đóng ở trên mặt đất, có bị treo ở trường thương, trên trường kích, lít nha lít nhít, căn bản đếm không hết.
Khương Dự chỉ huy binh sĩ quét dọn chiến trường, hắn nhìn thi thể bốn phương tám hướng, hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình trấn định lại.
Đại quân Cảnh triều đang đuổi giết quân đội chín triều, còn lại mấy vạn binh lực kiểm tra chiến trường.
Bịch!
Một cỗ thi thể hạ xuống, rơi vào bên cạnh Khương Dự, chính là thống soái chín quân, Thông Vũ cốc Mạnh Huyên.
Mạnh Huyên cũng chết không nhắm mắt, máu me đầy mặt.
Khương Dự không biết đối phương là Thần nhân, cứ nghĩ chẳng qua là người bình thường, hắn quay đầu nhìn lại, Khương Trường Sinh từ trên trời giáng xuống, dưới chân giẫm lên một đóa mây trắng.
Cưỡi mây.....
Khương Dự nheo mắt, đã không lo được chấn kinh, hắn nhìn về phía Khương Trường Sinh, cảm khái nói:
- Trường Sinh ca, Đại Cảnh lại một lần dựa vào ngươi ngăn cơn sóng dữ.
Hắn biết rõ nếu như không có Khương Trường Sinh, Đại Cảnh đã sớm phục Sở, Khương gia sắp thành sự chê cười trong lịch sử.
Khương Trường Sinh nhìn xuống hắn, cười nói:
- Ta cũng cần phải trở về, Thần nhân đối diện đều đã chết, còn lại chính là giặc cùng đường, ngươi đừng đuổi quá gấp, mặc dù thu hoạch được một trận đại thắng, nhưng Đại Cảnh cũng cần thời gian tiêu hóa.
Khương Dự gật đầu, thúc giục.
- Tốt, ngươi mau trở về đi, ta lo lắng có người mưu hại bệ hạ.
Khương Trường Sinh quay người, đạp mây rời khỏi, trong chớp mắt đã biến mất tại chân trời.
Thật nhanh!
Tiêu dao thiên địa, quả nhiên là tiên nhân.
Khương Dự âm thầm cảm khái, hắn không thể nào hiểu được Khương Trường Sinh mạnh mẽ, nhưng chỉ cần biết được Khương Trường Sinh là người trong nhà là được.
Tâm tình của hắn cũng sục sôi theo.
Sau trận chiến này, Đại Cảnh sẽ mạnh bao nhiêu?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất