Chương 198: Thiên hạ thay đổi, trong nháy mắt bắn giết Thần nhân (1)
Khương Trường Sinh thấy thế lộ ra nụ cười.
Hoa Kiếm Tâm thấy vậy, gọi.
- Tiển Nhi, tới đây.
Khương Tiển nhảy xuống từ bên trên dược đỉnh, một đường chạy nhanh đi vào trước mặt Hoa Kiếm Tâm, rất nhu thuận, hắn thận trọng liếc nhìn Khương Trường Sinh, chú ý tới Khương Trường Sinh đang nhìn mình, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, quay đầu đi.
Tiểu tử này...
Khương Trường Sinh nhịn không được đưa tay đi bóp mặt của hắn, dọa hắn trốn ở trong ngực Hoa Kiếm Tâm.
- Về sau để cho hắn theo ta tu hành đi, nói cho Tử Ngọc, kẻ này lưu ở bên cạnh ta.
Khương Trường Sinh cười ha hả nói, nghe vậy, mặt mày Hoa Kiếm Tâm hớn hở, nàng một mực sầu lo về chuyện này, tuy Khương Tử Ngọc có nhiều dòng dõi, nhưng không người nhận được chân truyền của Khương Trường Sinh, ở thế giới này, võ đạo truyền thừa và huyết mạch truyền thừa thường thường không thể tách rời.
Đến tận đây, trong đình viện nhiều thêm một tiểu hài.
Hoa Kiếm Tâm vào cung nói cho Khương Tử Ngọc việc này, Khương Tử Ngọc đương nhiên sẽ không phản bác, hắn ước gì như thế.
Còn về mẫu phi của Khương Tiển, nàng cao hứng còn không kịp, có thể được Đại Cảnh Đạo Tổ chân truyền, về sau có thể an độ cả đời, hoàng thất Khương gia thủ túc tương tàn cũng không phải bí mật, nàng cũng lo lắng việc này, mà Khương Trường Sinh cho phép nàng trong ngày thường đi Long Khởi quan thăm hỏi Khương Tiển.
Rất nhanh, các đệ tử Long Khởi quan cũng biết có một vị hoàng tử ở lại trong Long Khởi quan, Khương Trường Sinh cho phép Khương Tiển du ngoạn khắp Long Khởi quan, mà không phải một mực ở trong sân.
Chạng vạng tối.
Cửa một căn phòng bị đẩy ra, Khương Tử Ngọc đi tới, phân phó tôi tớ đưa xong đồ ăn vào trong phòng liền đóng cửa phòng.
Trên giường có một thân ảnh đang ngồi, nơi đó không ánh sáng, khiến cho người này như là Lệ Quỷ tránh trong bóng đêm.
Khương Tử Ngọc thắp sáng ba chén đèn dầu, sau khi ngồi vào trước bàn, mở lời:
- Hoàng tổ mẫu, tới dùng cơm đi.
Nghe vậy, thân ảnh kia chậm rãi xuống giường, nàng có mái tóc trắng phơ, thân thể gầy gò, chính là mẹ của Cảnh Văn Đế Khương Vũ, Lệ phi, công chúa Sở triều ngày xưa.
Lệ phi run run rẩy rẩy đi vào trước bàn, cầm chén đũa lên, vị Thông Thiên cảnh cao thủ này bây giờ giống như lão nhân bình thường, tay chân không có sức lực.
Khương Tử Ngọc thấy được bộ dáng của nàng, thở dài một hơi.
Trước kia, Lệ phi tẩu hỏa nhập ma, nghe nói Đại Thừa long lâu bị Khương Trường Sinh phá tan, càng là khí huyết công tâm, hôn mê mấy năm, một thân công lực mất hết.
Lệ phi ăn một miếng thức ăn, khó nhọc nói:
- Tử Ngọc..... Hoàng tổ mẫu không tiếp tục kiên trì được..... Hoàng tổ mẫu nhớ Hoàng gia gia của ngươi....
Khương Tử Ngọc yên lặng, hắn biết được quá khứ của Lệ phi và Khương Uyên, đối với nữ nhân này, hắn hết sức đồng tình, nhưng cũng không thích.
Hắn buồn bã nói:
- Hoàng tổ mẫu, đã như vậy, vậy ngài có thể nói cho trẫm bảo khố Sở triều ở đâu không?
Lệ phi chậm rãi buông xuống bát đũa, nói:
- Có khả năng..... Mệnh số Sở triều đã hết, ta xác thực không nên chấp nhất, nhưng Tử Ngọc... Có một việc ngươi nhất định phải biết được, ngươi không thể mù quáng tín nhiệm Đạo Tổ.....
Nàng nói ra thân phận chân thật của Khương Trường Sinh, Khương Tử Ngọc ra vẻ chấn kinh.
Lệ phi bất đắc dĩ nói:
- Nếu như hắn biết được thân phận chân thật của mình, hoàng vị này của ngươi..... Bây giờ ngươi độc chưởng Thập Tam châu, có thể thu thập võ đạo tài nguyên, để cho mình mạnh lên..... Vĩnh viễn không muốn tín nhiệm hắn, chỉ có thể tin chín mình.
Khương Tử Ngọc hít sâu một hơi, nói:
- Hoàng tổ mẫu, trẫm biết được.
Sau đó, Lệ phi nói địa chỉ bảo khố Sở triều cho Khương Tử Ngọc.
Hôm sau, trời vừa sáng, tôi tớ phát hiện Lệ phi đã qua đời, Khương Tử Ngọc cũng không có gióng trống khua chiêng xử lý tang sự, lặng lẽ hạ táng, ngoại trừ Bạch Y vệ, không người biết được việc này.
Phủ đệ Văn Đế, chỗ ở của Lệ phi khi xưa triệt để hoang phế, lại không có người đặt chân, Nhật Nguyệt luân chuyển, thời gian cực nhanh, chỗ đình viện nàng ở cũng bắt đầu mọc đầy cỏ dại, dưới xà nhà, một con nhện đang dùng tốc độ cao dệt lưới, từng con mồi rơi vào trong lưới, bị nó nuốt.
Càn Vũ năm mười chín, Long Khởi quan phát sinh một đại sự.
Hoang Xuyên bước vào Thần Nhân cảnh, toàn quan phấn chấn, tin tức điên cuồng truyền khắp toàn bộ võ lâm Đại Cảnh, Thần nhân có thể đạp không mà đứng, Hoang Xuyên chỉ cần đứng ở trên không đã có thể chứng minh cảnh giới của mình.
Hoàng đế mừng rỡ, tăng lên chức quan cho Hoang Xuyên, tuy Hoang Xuyên không có thực quyền, nhưng có thể hưởng thụ được bổng lộc của triều đình, quan lại phẩm cấp cao hơn hắn cũng không dám đắc tội hắn.
Đến tận đây, Đại Cảnh ở bề ngoài đã có ba tôn thần nhân, Bình An, Dương Chiêu Đế, Hoang Xuyên.
Mặc dù không tính Đạo Tổ ở bên trong, cũng có thể so với triều tông.
Hoàng đế vẫn như cũ củng cố giang sơn, không có chinh chiến, nhưng hắn đang điều binh ở bên ngoài biên cảnh, tất cả mọi người khắp thiên hạ biết được dã tâm của hắn, hắn không sớm thì muộn sẽ triển lộ ra nanh vuốt của mình, hùng thôn thiên hạ.
Một ngày này.
Khương Trường Sinh tu luyện dưới tàng cây, Bạch Kỳ đang đùa bỡn Khương Tiển, một tiếng vang vọng Long Khởi quan.
- Thiên Cương vương triều Hùng Hồng Chương đến đây khiêu chiến Đại Cảnh Đạo Tổ, đại nạn của tại hạ sắp đến, muốn trước khi chết lĩnh giáo công lực đệ nhất thiên hạ Đại Cảnh, mong Đạo Tổ thành toàn, sau khi tại hạ chết nguyện táng vào mộ anh hùng! Tăng uy danh mộ anh hùng.
Tiếng nói này vô cùng to, ngay cả không ít người trong kinh thành đều có thể nghe được. Khách hành hương lui tới trên đường núi ngẩng đầu nhìn lại, đều động dung, chỉ thấy một lão giả đứng ở trên không, hắn khoát một bộ áo bào xám, không có hai tay, tóc trắng xoá, cõng một thanh cự kiếm, rộng không sai biệt lắm với thân thể của hắn.