Chương 197: Có cảnh giới phía trên Kim Thân cảnh hay không? (2)
- Phía trên Thần Tâm, chính là Thần nhân, Thần nhân có thể rời khỏi mặt đất trói buộc, lăng không dậm chân, trong nháy mắt xê dịch thân thể, chuyện đương nhiên, công lực hắn nghênh đón thuế biến, đây là thuế biến to lớn đầu tiên của võ đạo.
Các đệ tử nghiêm túc lắng nghe, Long Khởi quan tuy có võ học của Khương Trường Sinh, nhưng các đệ tử phổ biến mới đến Chân Nguyên cảnh, chỉ có một phần ba đi đến Linh Thức cảnh, đặt ở mấy chục năm trước, Thanh Hư đạo trưởng đoán chừng không dám nghĩ, nhưng ở trong mắt Khương Trường Sinh, vẫn là quá yếu.
- Phía trên Thần Nhân, chính là Kim Thân, thể phách thành kim, da thịt như cương, không thể phá vỡ, đan điền Kim Thân cảnh vượt xa Thần nhân, có thể áp súc chân khí, như liệt diễm cháy hừng hực, một chiêu một thức đều có uy năng phá vỡ núi, phá thành.
Kim Thân cảnh!
Trong mắt các đệ tử lộ ra vẻ cuồng nhiệt, bây giờ bên trong Đại Cảnh, Kim Thân cảnh không còn là bí mật, nhắc lên Kim Thân cảnh, liền sẽ nghĩ tới Đạo Tổ.
Hoang Xuyên nhịn không được hỏi:
- Phía trên Kim Thân cảnh có cảnh giới hay không?
Lăng Tiêu cũng chăm chú nhìn Khương Trường Sinh, bọn hắn cũng tham gia vào trong trận quyết chiến đấu kia, sau khi chiến thắng còn thu hoạch được chức quan, hưởng thụ bổng lộc triều đình, bọn hắn cảm thấy Khương Trường Sinh chắc chắn vượt qua Kim Thân cảnh.
Mặt Khương Trường Sinh lộ vẻ tiếc nuối, nói:
- Ta cũng muốn biết phía trên Kim Thân cảnh là gì cảnh giới, đáng tiếc, ta một mực đợi ở trong Đại Cảnh, há có thể biết được chuyện thiên hạ, nhìn đệ tử hậu bối có thể có người vượt qua Kim Thân cảnh, đặt chân đến cảnh giới cao hơn mà đến ta hiện tại cũng không biết hay không.
Nói lời này để tất cả đệ tử sôi trào máu nóng.
Hoang Xuyên, Lăng Tiêu càng em đây là mục tiêu, cố gắng cả đời đuổi theo.
Lại qua thời gian một nén nhang, các đệ tử tán đi, Khương Trường Sinh thở dài một hơi, một lần duy nhất giảng nhiều lời như vậy, còn hơi mệt.
Bạch Kỳ nhịn không được nói:
- Đạo trưởng, ngài thật không biết cảnh giới phía trên Kim Thân cảnh?
Vong Trần cầm lấy cây chổi, cười nói:
- Yêu Lang ngươi, đạo trưởng nói không biết là không biết, hỏi lại, cẩn thận ném ngươi vào trong dược đỉnh.
Nghe vậy, Bạch Kỳ nhịn không được nhìn về phía Khương Trường Sinh, thấy Khương Trường Sinh lộ ra vẻ mặt không có ý tốt, bị dọa đến toàn thân lắc một cái, không còn dám hỏi.
Khương Trường Sinh tựa hồ nghĩ đến cái gì, mở lời:
- Vong Trần, để Vạn Lý, Minh Nguyệt quan tâm nhiều đến Thanh Nhi, chỉ dẫn theo hưỡng đại đệ tử đời tiếp theo, dĩ nhiên, điểm này không thể nói cho nàng biết.
Vong Trần gật đầu, nhưng vẫn còn có chút hoang mang, hỏi:
- Đạo trưởng, nàng còn nhỏ tuổi như vậy, vì sao ngài cảm thấy nàng có thể trở thành đại đệ tử đời tiếp theo?
Long Khởi quan đã xưa đâu bằng nay, đệ tử gần ngàn, mua bán dính đến hương hỏa cũng rất nhiều, đại đệ tử vẫn phải kết giao cùng quyền quý Kinh Thành, hết sức khảo nghiệm đạo lí đối nhân xử thế, đồng thời cũng phải có thực lực nhất định phục chúng.
- Ta cảm thấy nàng rất giống Mạnh Thu Sương.
Khương Trường Sinh cười ha hả nói, Vong Trần ngẩn người, sau đó lắc đầu bật cười.
Hắn dẫn theo cây chổi rời đi, hắn mặc dù cảm thấy lý do này vô nghĩa, nhưng Khương Trường Sinh cũng không phải phàm nhân, có lẽ cô gái này thật có thiên phú hơn người.
Khương Trường Sinh tiếp tục luyện công dưới tàng cây.
Mấy ngày sau.
Hoa Kiếm Tâm nắm một tên nam đồng đến bên trong sân vườn, nam đồng chỉ có hai ba tuổi, nhưng bước tiến của hắn hết sức ổn, không giống hài tử cùng tuổi.
- Bạch Kỳ, ngươi đi ra ngoài một chút.
Hoa Kiếm Tâm phân phó, Bạch Kỳ mở mắt, mặc dù nghi hoặc, nhưng vẫn thành thành thật thật rời đi.
Đình viện chỉ còn lại có ba người bọn họ.
Hoa Kiếm Tâm buông nam đồng ra, để chính hắn chơi, nam đồng cũng không câu thúc, chạy đến trước dược đỉnh, một mặt tò mò.
Khương Trường Sinh mở mắt, tầm mắt rơi ở trên người hắn.
Hoa Kiếm Tâm cười hỏi:
- Nhìn thấy không?
Khương Trường Sinh híp mắt nói:
- Cái bớt của hắn có chút không đúng.
Hoa Kiếm Tâm gật đầu, thấp giọng nói:
- Không sai, tiểu tử này vẫn chưa tới ba tuổi, trong cơ thể vậy mà tự động ngưng tụ chân khí, ta quan sát qua, chân khí thế mà dâng trào lên bớt của hắn.
Nàng hết sức hưng phấn, cảm thấy kẻ này là truyền thừa được huyết mạch của Khương Trường Sinh.
Hoàng tử khác, bao gồm cả Khương Tử Ngọc ở bên trong, cái bớt ở mi tâm giống như bài trí, duy chỉ có kẻ này khác biệt.
Hết thảy nhi tử của Khương Tử Ngọc đều có bớt đạo văn, bây giờ đã trở thành tiêu chí huyết mạch Khương gia, chúng nữ nhi của hắn lại không có, bất quá không có người dị nghị đối với chuyện này.
Đạo văn chính là Khương Trường Sinh tu luyện Đạo Pháp Tự Nhiên Công tạo thành, thực sự ảo diệu của đạo văn ngay cả Khương Trường Sinh còn chưa làm rõ ràng, thấy có tôn nhi phát ra diệu dụng của đạo văn, lòng hắn vẫn nổi lên một tia gợn sóng.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Hắn tên gọi là gì?
Hắn lần đầu tiên nhìn thấy vị tiểu tôn tử này.
Hoa Kiếm Tâm cười đáp.
- Khương Tiển.
Cái tên này...
Khương Trường Sinh nhớ tới Khương Tử Ngọc khi còn bé, hắn ngoại trừ giảng chuyện xưa của các vương triều, tình cờ cũng giảng thần thoại, không nghĩ tới Khương Tử Ngọc còn nhớ rõ Nhị Lang thần.
Tiểu Khương Tiển leo lên bên trên dược đỉnh, thân thể dùng sức lay động, vậy mà lay động dược đỉnh còn lớn hơn hắn mấy lần.
Phải biết hắn còn chưa tới ba tuổi.
Tiểu tử này cũng là thiên phú dị bẩm, có lẽ gân cốt không so được Bình An, nhưng mạnh hơn cả Khương Tử Ngọc khi còn bé.