Chương 213: Nở mài nở mặt với bằng hữu ngày xưa?
Khương Trường Sinh biểu lộ cổ quái.
Hoa Kiếm Tâm an ủi:
- Không cần suy nghĩ nhiều, trước kia không phải ngươi cho hắn rất nhiều đan dược à, người đều có đại nạn, hắn sẽ không trách ngươi, ta tin tưởng một khắc hắn thấy ngươi di chuyển Võ Phong, trong lòng hắn rất tự hào, có hảo hữu như ngươi, hắn không tiếc đời này, kiếp sau của hắn đoán chừng cũng rất khó có được vinh hạnh đặc biệt này.
Sau khi Võ Phong hạ xuống, hình ảnh Khương Trường Sinh bên trong lòng mọi người ở xung quanh đã thay đổi.
Trở nên cao cao tại thượng, trở nên tràn ngập cảm giác khoảng cách.
Đây là sùng bái, kính sợ cực hạn mang đến.
Khương Trường Sinh thở dài một hơi, nói:
- Ta biết rồi.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, Hoa Kiếm Tâm đi đón Khương Tiển.
Khương Trường Sinh yên lặng lấy ra giá trị hương hỏa, tiêu hao một vạn giá trị hương hỏa chúc phúc cho Trần Lễ.
Ngoại trừ áy náy, càng nhiều hơn chính là kỷ niệm.
Cả đời này, người có thể được xưng là hảo hữu của hắn thì chỉ có Trần Lễ, những người khác cùng hắn hoặc nhiều hoặc ít đều là quan hệ thượng hạ cấp.
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Trần Lễ hăng hái, bị người làm bị thương, hai người huyên náo không thoải mái, khi đó thế nào biết bọn hắn lại là bằng hữu cả đời.
Đương nhiên, là một đời đối với Trần Lễ.
Khương Trường Sinh không có cả đời, hắn chỉ có vĩnh sinh.
- Cố nhân đã qua đời, ta phải càng nỗ lực tu luyện, kiếp sau hữu duyên gặp lại.
Trong lòng Khương Trường Sinh suy như vậy, tháng này, Vạn Lý đã bắt đầu an bài các đệ tử dọn đi Võ Phong, Long Khởi quan trở nên quạnh quẽ, lại nghe tin tức Trần Lễ tạ thế, hắn đột nhiên có chút phiền muộn.
Bất quá phiền muộn này rất nhanh hóa thành động lực.
Bạch Kỳ thấy Khương Trường Sinh nhắm mắt, đi theo thở dài một hơi.
Nó sợ Khương Trường Sinh cũng đưa nó tới Võ Phong đi, nó vẫn ưa thích đợi ở dưới Địa Linh thụ, rất thoải mái, còn có thể càng tiếp cận Khương Trường Sinh.
Khoảng cách tới gần, quan hệ sẽ không xa lánh, nó có thể một mực ôm đùi.
Phía dưới trời xanh, một bên ở bên cạnh thác nước, Khương La mười sáu tuổi lên bờ, toàn thân hắn tiêu tán hơi nóng, sấy khô nước đọng trên người.
Mặc dù còn tuổi nhỏ, nhưng thân thể của hắn rất cường tráng, cơ bắp rõ ràng, tràn ngập cảm giác dương cương cùng lực lượng.
Tóc tai hắn bù xù giống Khương Tú như đúc, nhưng mặt mày của hắn tràn ngập ngạo khí, khí chất hoàn toàn khác biệt với Khương Tú.
Tứ Hải hiền thánh đi tới, đưa cho hắn một cái ấm nước, nói:
- Đây là rượu trái cây vi sư mới ủ chế, chính là Kình Nguyên hoa trăm năm cất chế mà thành, sau khi tôi thể uống vào, có thể làm cho gân cốt của ngươi khôi phục được càng tốt hơn, tẩm bổ thể phách.
Khương La tiếp nhận, uống một hơi cạn sạch, sau đó lau miệng, cười hỏi:
- Sư phụ, bằng vào thực lực ta có thể xông xáo mấy trọng thiên hay không?
Tứ Hải hiền thánh bất đắc dĩ nói:
- Ngươi còn tuổi nhỏ, hà tất sớm vượt quan, luyện thêm mấy năm đi, không cần thiết đấu cùng tên kia, bối phận phụ thân người ta còn cao hơn cả sư tổ ngươi.
- Hừ, ta không quen nhìn hắn khi dễ đồng môn, hắn tính thiên tài gì, bất quá là tài nguyên ném ra tới Thần nhân thôi, lại cho ta năm năm, nhất định có thể vượt qua hắn.
Khương La khẽ nói, cái bớt giữa mi tâm lập loè hồng quang nhàn nhạt, khiến cho hắn thoạt nhìn giống như có con mắt thứ ba.
Tứ Hải hiền thánh cười khổ:
- Không quan tâm người ta trưởng thành thế nào, có người làm chỗ dựa cũng là thể hiện của thực lực, ai, sư phụ không có năng lực, để ngươi bị chọc tức.
Khương La cau mày nói:
- Sư phụ, người nói cái gì đó, nếu không phải người dẫn ta tới Hiển Thánh động thiên, tư chất ta cho dù tốt, cũng bất quá là võ phu thế gian, há có thể bước chân vào võ đạo chân chính.
- Đúng rồi, ngươi có muốn về trở lại Đại Cảnh đi xem một chút?
Tứ Hải hiền thánh nói sang chuyện khác, lời Khương La khiến cho hắn hết sức vui mừng, nhưng hắn vẫn sợ Khương La xảy ra chuyện.
Hiển Thánh động thiên nhìn như quy củ sâm nghiêm, có thể bảo hộ mỗi một vị đệ tử, nhưng đắc tội người địa vị cao, cũng sẽ không có kết cục tốt.
Khương La bình tĩnh nói:
- Không muốn, bây giờ ta chỉ muốn mạnh lên, trở lại Đại Cảnh, nhất định có thật nhiều phiền toái, mà ta không quay về, vị Thái Tử đại ca sinh đôi kia ta của mới ngồi vững địa vị.
Tứ Hải hiền thánh không có giấu diếm thân thế của hắn, nhưng hắn cũng không có sinh ra hứng thú với hoàng quyền Cảnh triều, trước đây ít năm, Tứ Hải hiền thánh dẫn hắn đi du lịch qua vương triều phụ cận, hắn không thích thế giới bên ngoài, phàm nhân vì sinh kế mà giãy dụa, võ đạo mỏng manh.
Nghe vậy, Tứ Hải hiền thánh tuy không quá hài lòng, cũng chỉ có thể đồng ý.
Khương La ném ấm nước cho hắn, giơ tay, xem như chào hỏi hắn, hắn đi về phía nhà gỗ nhỏ của mình, chuẩn bị tiếp tục luyện công.
Tứ Hải hiền thánh quay người nhìn về phía Khương La, hai đầu lông mày tràn đầy vẻ sầu lo.
Khương La quá hiếu thắng, ngày sau nhất định sẽ xông ra chuyện lớn.
Vị sư phụ như mình lại có thể bảo đảm hắn bao lâu?
Hắn có thể cảm giác được đại nạn của mình, không có sống thêm bao nhiêu năm nữa, hi vọng trước khi mình thọ hết chết già, tận khả năng trợ giúp tiểu tử này mạnh lên.
Tứ Hải hiền thánh thở dài một hơi.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Khương Uyên, hai người từng mới quen đã thân, chờ hắn đến dưới cửu tuyền, nhất định phải đắc ý với Khương Uyên một phen, xem lão phu tạo ra một tằng tôn giỏi cho ngươi.