Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 214: Khí vận hoàng triều, thành lập đạo quan (1)

Chương 214: Khí vận hoàng triều, thành lập đạo quan (1)
Tứ Hải hiền thánh không khỏi vui vẻ, sầu lo trong lòng ảm đạm đi không ít.
Hắn chính là tính cách như vậy, thoải mái, gặp sao yên vậy, hắn tin tưởng vững chắc mỗi người đều có mệnh số của mỗi người.
Đại Cảnh an dưỡng sinh sống, hoàng đế chiêu cáo về chuyện Khương Trường Sinh dời núi trong vòng một năm dán đầy các ngõ ngách Đại Cảnh, rất nhiều người sợ hãi than Đạo Tổ mạnh mẽ, phụng làm thần linh, nhưng cũng có nhiều người hơn cho rằng hoàng đế ngu ngốc, trên đời này làm sao có người có thể dời núi.
Mặc kệ như thế nào, giá trị hương hỏa của Khương Trường Sinh đang một mực tăng trưởng.
Thoáng chớp mắt, hai năm qua đi.
Càn Vũ năm hai mươi hai, Khương Trường Sinh bảy mươi hai tuổi.
Một năm này, Thái Tử Khương Tú mười tám tuổi bắt đầu giám quốc, chủ chưởng triều chính, mà Khương Tử Ngọc mỗi ngày ngâm mình ở bên trong Long Khởi quan.
Đệ tử Long Khởi quan đều đã di chuyển đến bên trên Võ Phong, Long Khởi sơn lớn như vậy chỉ có Khương Trường Sinh, Vong Trần, Hoa Kiếm Tâm, Khương Tiển ở, phạm vi hoạt động của Bạch Kỳ và Bạch Long trở nên lớn lớn, nhất là Bạch Long, không cần lại ngày ngày đợi ở trên đỉnh núi, trước kia sẽ lo lắng vô ý đả thương người, hoặc là phá hư hoa cỏ cây cối trên núi.
Trong đình viện, Khương Trường Sinh, Khương Tử Ngọc đang xem Khương Tiển đã năm tuổi tập võ, tiểu tử này ra quyền cước như gió, chiêu thức trôi chảy.
Khương Tiển học tập chính là thần công của Hiển Thánh động thiên, chính là Đại Chu Thiên Thần Công mà Hằng Phong tu luyện, nghe nói Chu Thiên thần công của Đại Thừa long lâu chính là tàn thiên của công pháp này, chính là bởi vì tàn thiên, mới luyện được dở dở ương ương, Đại Chu Thiên Thần Công ngoại trừ nội công tâm pháp, lúc chiến đấu còn có thể hấp thu công lực của địch nhân, cũng trong khoảng thời gian ngắn trở về, rất có ảo diệu lấy đạo của người trả lại người.
Đại Chu Thiên Thần Công mặc dù không thể hút công lực của người để cho bản thân sử dụng, nhưng tốc độ bản thân tan rã chân khí cực nhanh, không cần hút công lực của người, mà tu luyện công này, sẽ không tổn hại đến thân thể, còn có thể kéo dài tuổi thọ.
Khương Tử Ngọc đắc ý cười nói:
- Thế nào, Tiển Nhi có phong thái của trẫm không?
Khương Trường Sinh nói:
- So với ngươi thì mạnh hơn nhiều.
Khương Tử Ngọc cười ha ha, cũng không tức giận, nhìn về phía ánh mắt Khương Tiển tràn ngập kiêu ngạo.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi thế nào, có tính toán gì không?
Khương Tử Ngọc đợi tại Long Khởi quan hơn nửa năm, tháng này thậm chí không về cung, cứ ở trong sân của Khương Trường Sinh, Hoa Kiếm Tâm cũng rất cao hứng, một nhà ba đời người ở cùng một chỗ, đây là cuộc sống hạnh phúc.
- Tính toán gì, trẫm đã đánh xuống giang sơn to lớn cho Đại Cảnh, cũng nên bỏ quyền, để Tú Nhi giám quốc, chờ ta già lại nhường ngôi cho hắn.
Khương Tử Ngọc không còn hùng tâm tráng chí.
Khương Trường Sinh biết được hắn suy nghĩ gì, tiểu tử này cũng muốn tu tiên, nhưng chuyện này không thể, Khương Tử Ngọc lại không có hệ thống sinh tồn, sẽ bị quy tắc thế giới võ đạo hạn chế, trừ phi Khương Trường Sinh cường đại đến đánh vỡ quy tắc thế giới.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Muốn luyện một chút Đại Chu Thiên Thần Công hay không? Hoặc là Đoạt Thiên Chân Long Công, ít nhất mạnh hơn Càn Khôn thiên kinh của ta, mong muốn tu hành tuyệt học của ta, nhất định phải đánh vỡ tầng cao nhất của Càn Khôn thiên kinh, Hoang Xuyên đã bỏ đi, ngươi hẳn là cũng thử qua.
Khương Tử Ngọc lắc đầu bật cười:
- Trẫm cũng không phải người cố chấp, thật ra trẫm hiểu rõ, tư chất trẫm đặt ở Đại Cảnh ba mươi năm trước được tính là thiên tài, nhưng ở bây giờ không coi là cái gì, trẫm không bằng Bình An, Hoang Xuyên, dùng hết toàn lực tập võ, thành tựu Thần nhân, sau đó hoang phế hơn nửa cuộc đời, cần gì chứ?
- Không luyện Đại Chu Thiên Thần Công, Đoạt Thiên Chân Long Công càng không thể luyện, trẫm cũng không muốn học Đại Thừa long lâu, dựa vào trấn áp khí vận võ lâm Đại Cảnh đổi lấy bản thân mạnh mẽ.
- Trẫm đánh trận nửa đời người, hưởng thụ một chút thì làm sao, tuổi già đi theo ngài luyện một chút đan, đánh vài ván cờ, đấu dế, cũng rất tốt, giang sơn này ngoại trừ ngài, bất kỳ ai đều có thể chuyển đổi cho.
Hắn nhún vai, bưng lên một bát củ lạc, đi đến chỗ Khương Tiển, chuẩn bị chỉ bảo nhi tử một phen.
Khương Trường Sinh đột nhiên mềm lòng.
Đúng vậy.
Hắn đánh trận nửa đời người, cũng nên dừng bước lại.
Khương Trường Sinh mặc dù muốn khuếch trương giang sơn Đại Cảnh triều, để cho mình thu hoạch được càng nhiều giá trị hương hỏa, nhưng hắn cũng không muốn để nhi tử mệt nhọc cả đời.
Thôi.
Nếu nhi tử mệt mỏi, vậy đem hi vọng đặt ở trên cháu trai.
Giang sơn này, luôn có người trông mà thèm.
Phần lớn tân hoàng đều muốn vượt qua tiền bối.
Bất quá Khương Tú năm nay vừa mới thành thân, đoán chừng tằng tôn tử thì còn phải chờ mấy năm.
Khương Trường Sinh cười cười, sau đó nhắm mắt tu luyện.
Một lúc lâu sau, Võ Phong truyền đến tiếng chân khí phun trào, Khương Trường Sinh mở to mắt nhìn lại, thấy có người đang luận bàn cùng Hoang Xuyên, chính là bạch y nam tử lúc trước hắn dời núi gặp phải.
Bạch y nam tử cũng không phải Thần nhân, nhưng Hoang Xuyên cũng không có ngự không khi dễ người, hai người giao chiến trên mặt đất.
Bạch y nam tử có kiếm pháp siêu tuyệt, lại khiến Hoang Xuyên trong thời gian ngắn không thể bắt lấy hắn.
Rất nhiều đệ tử vây xem, để Hoang Xuyên càng thêm hưng phấn, cuối cùng có cơ hội hiện ra công lực Thần nhân của mình.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất