Chương 215: Khí vận hoàng triều, thành lập đạo quan (2)
Hắn cố ý không hạ gục bạch y nam tử, giả bộ như có tới có lui, muốn lộ ra uy phong nhiều hơn.
Khương Trường Sinh lắc đầu, thầm nghĩ:
- Tiểu tử thúi, bản lĩnh trang bức của ngươi quá yếu, ngươi hẳn là khiến cho hắn hiện ra sự mạnh mẽ của mình, lại trấn áp thô bạo, mà không phải có tới có lui, như thế sẽ chỉ tôn lên đối phương càng mạnh.
Thời gian đại khái đi qua một nén nhang, Hoang Xuyên đánh bại bạch y nam tử.
Bạch y nam tử nửa quỳ ở trước sơn môn, mặt mũi tràn đầy không cam tâm.
Hắn không nghĩ tới bên trên Long Khởi quan ngoại trừ Đạo Tổ, còn có thần nhân, khinh thường võ lâm Đại Cảnh.
Hoang Xuyên đứng bên trên sơn môn nhìn xuống hắn, nói:
- Ngươi đi đi, sư phụ ta không thu đồ đệ.
Bạch y nam tử cắn răng nói:
- Ta cứ quỳ thẳng ở đây, mãi cho đến khi Đạo Tổ đồng ý.
Hoang Xuyên trợn trắng mắt, nói:
- Vậy cứ quỳ đi, chỉ cần ngươi dám đạp vào sơn môn, ta liền giết ngươi.
Bạch y nam tử lúc này quay người, leo đến bên bờ vực bên cạnh, quỳ lạy Long Khởi sơn.
Sau khi hắn nhường đường, đám khách hành hương mới lần lượt lên núi, mỗi người đều sẽ nhìn hắn với ánh mắt dị dạng, nhưng hắn làm như không nghe thấy, vẫn như cũ quỳ ở đó.
Khương Trường Sinh âm thầm tò mò, vị nữ tử áo vàng kia đâu, làm sao không có đi cùng bạch y nam tử, chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi?
Hắn không có suy nghĩ nhiều, hắn xác thực không muốn thu đồ đệ, Long Khởi quan đã làm lớn, Đại Cảnh hoàng thất lại ổn định, hắn chuyên tâm tu đạo là được.
Thoáng chớp mắt.
Mười ngày đi qua.
Bạch y nam tử còn quỳ, không ăn không uống, hắn đã khom người, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hoang Xuyên nhìn không được, không thể không tiến đến bái phỏng Khương Trường Sinh.
Khương Trường Sinh suy nghĩ một chút, để Hoang Xuyên trước chiếu cố người này một phen, đợi thân thể của hắn khôi phục lại nói.
Tên này vẫn rất có nghị lực.
Khương Trường Sinh sinh ra một ý nghĩ.
Khương Tử Ngọc vui cười nói:
- Nếu sợ phiền toái, trẫm ra lệnh Bạch Y vệ bắt hắn bỏ vào trong thiên lao, để cho hắn quỳ cả một đời.
Khương Trường Sinh lắc đầu, không có nói tiếp.
Ngày kế tiếp, gần giữa trưa, bạch y nam tử được Hoang Xuyên dẫn đầu đi tới, hắn đặc biệt rửa mặt qua, cả người khôi phục hình ảnh quân tử nhẹ nhàng, không nữa chật vật.
Nhìn thấy Khương Trường Sinh, bạch y nam tử khắc chế không được xúc động, quỳ lạy Khương Trường Sinh.
- Tiền bối, không, lão thần tiên, ngài nhất định phải thu ta làm đồ đệ, ta cam nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.
Bạch y nam tử gõ cái trán, cố nén xúc động, trầm giọng nói.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi đến từ phương nào, vì sao nhất định phải bái ta?-
Bạch y nam tử trả lời:
- Vãn bối tên Tề Duyên, đến từ Đại Tề, Đại Tề vương triều tám năm trước vừa tấn thăng làm khí vận hoàng triều, ta là hoàng tử, phụ hoàng hi vọng đám hoàng tử chúng ta đều có thể thay hắn chinh chiến tám phương, ta chán ghét chiến tranh, liền dẫn tiểu muội rời khỏi Đại Tề, một đường đi đến Đại Cảnh cách xa Đại Tề nhất, huynh muội chúng ta vốn muốn khai tông lập phái, muốn phát dương võ đạo không chiến tranh, nhưng khi kiến thức đến sức mạnh to lớn của tiền bối, ta mới tìm thấy mục tiêu của mình.
- Chỉ có thu hoạch được sức mạnh to lớn như ngài, mới có thể trấn áp thiên hạ, để các vương triều khắp thiên hạ không chinh chiến nữa, thiên hạ thái bình mới có thể buông xuống.
Đại Tề?
Khương Trường Sinh chưa nghe nói qua, nhưng không nghĩ tới Tề Duyên lại là người như vậy.
Khương Tử Ngọc híp mắt, mở miệng hỏi:
- Khí vận hoàng triều, Đại Tề so sánh với Đại Cảnh, ai mạnh, cương thổ người nào lớn hơn?
Tề Duyên ngẩng đầu, nhìn về phía Khương Tử Ngọc, nói:
- Tất nhiên là Đại Tề mạnh hơn, Đại Tề lập triều ba trăm năm, chinh chiến ba trăm năm, cương thổ gấp năm lần Đại Cảnh bây giờ có thừa, Đại Tề chiếm đoạt quá nhiều vương triều, lại thêm được vào một trong ba triều tông phía trên Vân Hải Yên Sơn duy trì, thực lực võ đạo cũng mạnh hơn Đại Cảnh.
Khương Tử Ngọc nhíu mày.
Tề Duyên quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Xin tiền bối thu ta làm đồ đệ, nếu như ta tập được vũ lực cái thế, cũng sẽ không nguy hại Đại Cảnh, mục đích ta tập võ là hi vọng thiên hạ thái bình.
Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:
- Như vậy đi, ngươi đi tới các quận Đại Cảnh tu kiến đạo quan cho ta, lập tượng, nói cho bách tính xung quanh, thờ phụng ta, thắp hương cho ta, sẽ thu hoạch được Đạo Tổ chúc phúc, đợi ngươi tu kiến xong, ta sẽ thu ngươi làm đồ đệ, có Bạch Y vệ, các ngõ ngách Đại Cảnh đều có thể điều tra ra, nếu ngươi muốn gian lận, ta sẽ không thu ngươi.
Tề Duyên há to mồm, bây giờ số lượng quận huyện Đại Cảnh vượt qua một trăm, hắn phải đi xây bao lâu?
Chờ chút!
Hắn có thể mượn nhờ tên Đạo Tổ, phát dương chủ trương tư tưởng của mình, ngay cả Đạo Tổ đều chủ trương hòa bình, đây chẳng phải là càng dễ mở rộng, càng dễ làm cho người tin phục?
Tề Duyên đáp ứng, nói:
- Tốt, bây giờ ta liền đi!
Dứt lời, hắn đứng dậy rời đi, bước tiến của hắn rất nhanh, rời đi sân nhỏ, hắn thi triển khinh công rời đi.
Sảng khoái như vậy?
Thật đúng là trẻ con miệng còn hôi sữa.
Trong lòng Khương Trường Sinh cảm khái, bất quá nói đi thì nói lại, có đôi khi trẻ con miệng còn hôi sữa cũng có thể thành việc lớn.
Lúc này, Khương Tử Ngọc cũng đứng dậy, đi ra ngoài đình viện.
Khương Trường Sinh hỏi:
- Ngươi đi đâu vậy?
Khương Tử Ngọc khoát tay áo, cũng không quay đầu lại, chỉ để lại một câu nói:
- Chinh chiến thiên hạ, để Đại Cảnh vượt qua Đại Tề.