Chương 219: Trên đời nào có triều không vong
Màn đêm buông xuống.
Khương Trường Sinh ở dưới tàng cây nhớ kỹ số lượng người mạnh mẽ, Kinh Thành thật nhiều võ giả, hắn đã bắt đầu chờ mong ngày mai.
Bạch Kỳ cũng cảm nhận được trong kinh thành có thật nhiều cỗ khí tức cường đại, nó đi vào bên cạnh Khương Trường Sinh, hỏi:
- Ngày mai chính là ngày mở ra Nhân Hoàng bia, vì sao bệ hạ còn không điều động Thiên Sách quân đến đây, ít nhất để Bình An, Từ Thiên Cơ trở về chứ.
Khương Trường Sinh nói:
- Không sao đâu, có ta ở đây là đủ.
Bạch Kỳ trừng mắt nhìn, nói:
- Địa vị ngài cao như vậy, hà tất tự mình ra tay?
Khương Trường Sinh nói:
- Nếu để cho bọn họ tới, thời gian chiến đấu sẽ kéo dài, dễ dàng thương tới người vô tội, thậm chí thả tặc nhân chạy mất, Đại Cảnh thăng khí vận vương triều, chính là công tích vạn thế, phúc phận cho vạn vạn người.
Thì ra là thế.
Bạch Kỳ đột nhiên đổi mới cách nhìn về Khương Trường Sinh, vị thần tiên này nhìn như đạm mạc, kì thực cất giấu một Thánh tâm.
Bên ngoài đình viện, bên cạnh cầu nhỏ, Khương Tiển đang vung vẩy Phương Thiên Họa Kích, kích này đối với hắn mà nói thật dài, nhưng bị hắn đùa bỡn hổ hổ sinh phong.
Hoa Kiếm Tâm đứng ở bên cạnh, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng.
Tiểu tử này đơn giản là Bình An linh trí bình thường, khí lực lớn, chiêu thức lại nước chảy mây trôi.
Nàng cũng bắt đầu chờ mong tương lai của Khương Tiển.
Mặt trăng lặn mặt trời mọc.
Ngày tân xuân đến, xung quanh hoàng cung bị cấm vệ phong tỏa, quần thần vào cung, dân chúng cũng sớm rời giường, đi vào trên đường phố, chờ đợi khí vận vương triều đến, bọn hắn đều rất tò mò, như thế nào là khí vận vương triều.
Nhân Hoàng bia cao tới năm mươi trượng, cực kỳ bắt mắt đặt ở trong hoàng cung, cho dù ở ngoài hoàng cung cũng có thể thấy.
Trong tẩm cung, các cung nữ đang ở thay quần áo cho Khương Tử Ngọc, Khương Tử Ngọc mặc vào long bào miện quan mình lúc trước mặc khi đăng cơ, hắn nhìn mình trong gương đồng, lẩm bẩm nói:
- Võ Tổ, Văn Đế, sau ngày hôm nay, trẫm muốn triệt để vượt qua các ngươi, dẫn đầu Đại Cảnh hướng đi đến cường thịnh chân chính.
Thời gian một nén nhang sau, Khương Tử Ngọc đi ra tẩm cung.
Hắn đến trước điện Kim Loan, ngay phía trước chính là chỗ quảng trường đặt Nhân Hoàng bia, quần thần vờn quanh, rõ ràng theo trận pháp mà đứng, số lượng gần vạn, trước Nhân Hoàng bia có một cái đỉnh rất lớn, trên đỉnh cắm một cây nhang, cao tới nửa trượng, còn chưa nhóm lửa.
Trước đỉnh có bậc thang do gỗ lim chế thành, có thể đạp đến phía trên miệng đỉnh.
Khương Tử Ngọc đứng trên bậc thang trước điện Kim Loan, hoàng hậu, hoàng phi, hoàng tử, công chúa đám người gặp hắn đến, lần lượt đi vào đứng phía sau hắn, chờ đợi, ngay cả Khương Tiển cũng tới, tiểu tử này hoạt bát nhất, nhìn xung quanh, mẫu phi hắn không thể không thấp giọng giáo huấn hắn.
Khương Tử Ngọc hết thảy có mười bốn vị hoàng tử, hai mươi bảy vị công chúa, trong đó có năm vị còn ở trong tã lót, tất cả đều có mặt.
Tần vương Khương Dự cũng tới, hắn đứng ở trong quần thần, nhìn về phía Khương Tử Ngọc.
Trong lòng của hắn tràn ngập cảm khái, không nghĩ tới Đại Cảnh có thể đi đến một bước này.
- Phụ hoàng, khi ngài còn sống có thể nghĩ tới Đại Cảnh sẽ đi đến hôm nay?
Khương Dự yên lặng suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn lại, muốn tìm tìm bóng dáng Khương Trường Sinh, phát hiện Khương Trường Sinh cũng không có tới, nhưng hắn cũng không có hoảng, hắn tin tưởng Khương Trường Sinh ở bên trong Long Khởi quan đang nhìn, sẽ thủ bảo vệ bọn họ.
Trên thực tế đúng là như thế.
Khương Trường Sinh, Hoa Kiếm Tâm, Vong Trần, Bạch Kỳ ngồi tĩnh tọa ở bên bờ vực, xa xa nhìn Kinh Thành, bọn hắn có thể thấy Nhân Hoàng bia to lớn kia.
Bạch Long cũng bò qua tới tham gia náo nhiệt, nó chỉ nâng lên đầu rắn đã lớn hơn ba người Khương Trường Sinh, rất dọa người.
Vong Trần cảm khái nói:
- Một khi bước vào khí vận vương triều, Đại Cảnh sẽ bay lên, ta không cách nào tưởng tượng mấy trăm năm sau Đại Cảnh sẽ là cường thịnh bực nào.
Ánh mắt hắn đầy chờ mong, mặc dù vận mệnh bất công, nhưng hắn làm Thái Tử nhiều năm như vậy, vẫn tràn ngập quyến luyến giang sơn Đại Cảnh, hi vọng giang sơn càng tốt.
Hoa Kiếm Tâm cười nói:
- Vậy thì phải xem đạo trưởng sống bao lâu.
Vong Trần không khỏi nhìn về phía Khương Trường Sinh, thần sắc Khương Trường Sinh bình tĩnh, để cho người ta nhìn không thấu hắn có ý nghĩ gì trong lòng.
Hắn đột nhiên có chút thất lạc.
Nếu như đạo trưởng thật sự là thần tiên thì tốt, nhưng lý trí nói cho hắn biết, đạo trưởng cũng là người, chẳng qua là tạo nghệ võ đạo khó có thể tưởng tượng mà thôi.
Là người liền sẽ chết.
- Đúng vậy, trên đời nào có người bất tử, nào có triều không vong.....
Vong Trần tự lẩm bẩm, ngữ khí có chút sầu não.
Khương Trường Sinh mở lời:
- Người sống một đời, chỉ tranh sớm chiều, hậu thế tự có phúc của hậu thế, cuồn cuộn hồng trần tự có mệnh số của nó, chỉ cần rực rỡ qua, liền sẽ không bị quên.
Vong Trần cảm thấy có lý, người đương thời hà tất đi sầu lo giang sơn hậu thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Mặt trời dần dần mọc lên ở phương đông.
Bên cạnh Nhân Hoàng bia, Hàn Thiên Cơ cùng các quan lại Vận Bộ khoác quần áo long trọng, như Thiên Sư đang chuẩn bị Tế tự.
Hàn Thiên Cơ nhìn chằm chằm bầu trời, thấy giờ lành sắp đến, mở lời:
- Thỉnh bệ hạ mang theo hoàng thất tiến lên.
Nghe vậy, Khương Tử Ngọc lúc này đi xuống bậc thang, hoàng thất theo sát phía sau.
Quần thần quỳ theo, triều bái Nhân Hoàng bia.