Chương 220: Thôn phệ khí vận, Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm (1)
Đợi Khương Tử Ngọc đi vào trước đại đỉnh, hoàng thất sau lưng dồn dập quỳ xuống, Khương Tiển bị mẫu phi của hắn cứng rắn kéo xuống, còn có chút không phục, từ nhỏ đi theo Khương Trường Sinh lớn lên, hắn hết sức mâu thuẫn đối với mấy tục lễ này, nhưng hắn vẫn nghe lời, lựa chọn thuận theo.
- Thỉnh bệ hạ leo lên Thông Thiên đỉnh.
Hàn Thiên Cơ tiếp tục hô, Khương Tử Ngọc nhấc lên vạt áo của long bào, từng bước đạp vào bậc thang gỗ lim, đi lên trên đỉnh.
Đứng ở chỗ này, nhìn xuống quần thần, tâm tình Khương Tử Ngọc thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Từ nơi sâu xa, hắn tựa hồ cảm nhận được thiên ý.
Hàn Thiên Cơ mang theo quan lại Vận Bộ tản ra, bao vây Nhân Hoàng bia, bọn hắn đưa tay, ấn bên trên Nhân Hoàng bia, bắt đầu điều động chân khí bản thân, đánh vào bên trong Nhân Hoàng bia, đám quan lại đều do Hàn Thiên Cơ tuyển chọn tỉ mĩ, tất cả đều có công lực Thông Thiên cảnh, truyền thừa khí vận tuyệt học của hắn, có thể trợ giúp hắn cùng nhau dẫn dắt khí vận.
Cũng không lâu lắm, gió lớn nổi lên.
Sắc trời dần dần trở nên âm trầm, lôi vân cuồn cuộn bỗng nhiên tụ tập tới.
Áo bào của tất cả mọi người bị thổi bay phất phới, Khương Tử Ngọc đón gió mà đứng, dáng người như núi, vững như thái sơn.
Thiên tượng này để quần thần khẩn trương, thật ra phần lớn người bọn hắn đều nghĩ khí vận chính là cố làm ra vẻ bí ẩn, đây cũng là nguyên nhân Vận Bộ không được yêu thích, hôm nay gặp mặt, nguyên lai là thật.
Cùng lúc đó ở toàn bộ Kinh Thành, từng đường đi kín người hết chỗ, rất nhiều võ giả rơi vào trên mái hiên, từ xa quan sát thiên tượng.
Ầm ầm.
Nhân Hoàng bia bắt đầu rung động, lôi vân xoay tròn trên đó, tựa như vòng xoáy, trung tâm vòng xoáy vừa hay là Nhân Hoàng bia, từng trận lôi điện chợt hiện.
- Thỉnh bệ hạ dâng hương, lập thiên địa hoàng chi.
Hàn Thiên Cơ lần nữa lên tiếng.
Khương Tử Ngọc nâng hai tay, làm ra thủ thế cầm nhang, cao giọng quát:
- Càn Vũ năm hai mươi lăm, trẫm, Khương Tử Ngọc, tụ tập khí vận thiên hạ, lập Đại Cảnh vận triều, Võ Tổ, Văn Đế ở trên, hoàng thất Khương gia nhận thiên địa khí vận, Nhật Nguyệt chứng giám, trẫm nguyện trở thành Khí Vận Thiên Tử, tạo phúc cho bách tính thiên hạ, phúc phận giang sơn xã tắc.
- Nếu như trời xanh nghe được ý của trẫm, thỉnh trợ Đại Cảnh lập vận triều.
Đoạn văn này cũng không cần thiết, chẳng qua là cần hình thức, cải biến hình ảnh hoàng quyền trong nhân tâm thiên hạ.
Đến tận đây, hoàng quyền Khương gia chính là được thượng thiên tán thành, mà không phải cướp tới, đây là thiên số.
Khương Tử Ngọc điều động chân khí, hai tay kéo ra, bàn tay dâng lên từ dưới lên trên, lật ra, giống như kéo lên cái gì, chân khí vô hình rơi vào bên trên cây hương, theo đó đốt cháy.
Oanh!
Một tia chớp đánh xuống, bổ trúng Nhân Hoàng bia.
Khương Trường Sinh bên bờ vực biểu lộ cổ quái, cái đồ chơi này thật đúng là thiên kiếp.
Bất quá khác biệt so với thiên kiếp của hắn, thiên kiếp của hắn là muốn cho hắn chết, thiên kiếp này thì dẫn khí vận thiên địa vào bên trong Nhân Hoàng bia, bao gồm cả khí vận của bản thân Khương Tử Ngọc, cũng được dẫn vào bên trong Nhân Hoàng bia.
Oanh! Oanh! Oanh.....
Lôi điện liên tục bổ vào bên trên Nhân Hoàng bia, Nhân Hoàng bia cũng không có bị hao tổn, mặt ngoài lấp lánh điện quang, giữa thiên địa nhấc lên gió lớn, hướng về phía Nhân Hoàng bia dâng lên.
Khương Tử Ngọc rõ ràng cảm thấy một cỗ sức mạnh kỳ diệu, mắt hắn híp lại.
Đây là khí vận sao?
Khương Tiển quỳ ở phía sau bỗng nhiên ngẩng đầu, cái bớt giữa mi tâm lại có từng tia từng tia lôi điện đan xen, nhưng người xung quanh đều chú ý Khương Tử Ngọc và Nhân Hoàng bia, không ai chú ý tới dị thường của hắn.
Rất nhanh, xung quanh Nhân Hoàng bia hình thành gió lốc mắt thường có thể thấy, đám người Hàn Thiên Cơ rút lui, tiếp theo không cần bọn hắn dẫn đạo, chỉ cần yên lặng chờ khí vận ngưng kết.
Khương Tử Ngọc đứng ở trước đỉnh, ngước nhìn Nhân Hoàng bia, hắn thấy sóng gió trên đỉnh Nhân Hoàng bia đang ngưng hình.
Đúng lúc này.
Một ánh lửa từ ngoài hoàng cung bay lên, xông thẳng tới chân trời, quần thần cũng không có chú ý tới, nhưng Khương Tử Ngọc vừa hay đối mặt đạo hỏa quang kia, trước tiên phát hiện, hắn không có kinh hoảng, ngược lại nhếch miệng lên, lộ ra vẻ khinh thường.
Rất nhanh, từng phương hướng thành cung hoàng cung có lần lượt từng bóng người đang lao lên, tất cả đều vọt tới Nhân Hoàng bia.
Lão hòa thượng và hòa thượng tuổi trẻ cũng ở trong đó.
Hòa thượng tuổi trẻ đi theo bên cạnh sư phụ, gấp giọng hỏi:
- Sư phụ, không phải đã nói chờ một chút sao?
Lão hòa thượng trả lời:
- Hiện tại ra tay, đã không phải người thứ nhất.
Càng ngày càng nhiều võ giả xông vào trong hoàng cung, nhưng cấm vệ thờ ơ, vẫn như cũ trông coi vị trí của mình.
Hòa thượng tuổi trẻ quay đầu trở lại xem, thấy căn bản không có người ngăn cản, trong lòng hắn kinh hoàng, cảm giác được không ổn.
- Sư phụ, không thích hợp!
Hòa thượng tuổi trẻ hướng phía trước hô.
Lão hòa thượng thiếu kiên nhẫn, mắng:
- Đến lúc nào rồi, ngươi mẹ nó nếu sợ thì lăn.
Hòa thượng tuổi trẻ nghe xong, cắn răng, quay đầu.
Phóng tầm mắt nhìn tới, mấy trăm võ giả theo từng hướng đi phóng tới Nhân Hoàng bia, cũng chỉ có hắn chạy ra ngoài hoàng cung.
Tất cả những võ giả này đều là cao thủ, nhảy vọt trên mái hiên, cấp tốc tới gần Nhân Hoàng bia.
- Các ngươi phụ trách kiềm chế người khác, bản tọa hấp thu khí vận.
Một tên lão giả áo bào xanh cao giọng hô, khí thế của hắn cực kỳ cường đại, lại ngự không phi hành lao tới.