Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 226: Trên đời này nào có chuyện đầu thai (2)

Chương 226: Trên đời này nào có chuyện đầu thai (2)
Thanh Nhi nắm bí tịch, nhìn bóng lưng Mạnh Thu Hà, chẳng biết tại sao trong lòng lại có chút chua chua.
Nàng không rõ ràng Mạnh Thu Hà lúc còn trẻ đến cùng là người như thế nào, nhưng vừa mới cùng nhau xuống tới, thái độ Mạnh Thu Hà đối với nàng xác thực rất tốt, vừa nghĩ tới hắn lần này đi chịu chết, nàng có chút khổ sở.
Bất quá nàng lại nghĩ tới đạo trưởng, tan biến trong lòng khó chịu, nàng nhẹ giọng khẽ nói:
- Cũng tại ngươi một mực tìm đạo trưởng gây phiền toái, gieo gió gặt bão.
Nàng lắc đầu, đi trở về sơn môn.
Sau thời gian nửa chén trà nhỏ.
Thanh Khổ mang theo Mạnh Thu Hà đi vào trong đình viện của Khương Trường Sinh, Khương Trường Sinh đang luyện công ở dưới tàng cây, Hoa Kiếm Tâm, Vong Trần đang xem Khương Tiển luyện kích, Bạch Kỳ thì đang chợp mắt, Bạch Long thì nằm ở giữa sườn núi.
Hoa Kiếm Tâm, Vong Trần quay đầu nhìn lại, thấy có người đi sau lưng Thanh Khổ, không khỏi tò mò.
Mạnh Thu Hà gặp lại Khương Trường Sinh, gặp hắn như sáu mươi năm trước, hoảng hốt.
Từ mười tám tuổi uống vào Trú Nhan đan, dung nhan của Khương Trường Sinh một mực duy trì mười tám tuổi, để Mạnh Thu Hà nhớ lại từng li từng tí chuyện năm đó.
Khương Trường Sinh mở to mắt, nói:
- Nhị sư huynh, đã lâu không gặp.
Hắn nghe được lời của Mạnh Thu Hà, người đã sắp chết, hắn cũng không muốn so đo, quyết định thỏa mãn tâm nguyện của Mạnh Thu Hà.
Lúc hắn hai tuổi, Đại sư huynh Lý Trường Thanh luyện công kém chút ngộ sát hắn, vẫn là Mạnh Thu Hà cứu hắn, hắn quên không được phần ân tình này, dù sao lúc nhỏ tuổi gặp quá nhiều tai nạn.
Mạnh Thu Hà cảm khái nói:
- Đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi còn có thể xưng ta là sư huynh.
Hắn đột nhiên ý thức được, từ nhỏ đến lớn, Khương Trường Sinh đều hết sức tôn trọng hắn, mặc dù võ công phóng đại, vẫn như thế, chỉ là chính hắn bị kích thích, ghen ghét Khương Trường Sinh mà thôi.
Khương Trường Sinh đứng dậy, nói:
- Bắt đầu đi, ôn chuyện thì miễn đi, ta sẽ an táng ngươi và Thu Sương sư tỷ cùng một chỗ, mặc dù ngươi có lỗi với Long Khởi quan, nhưng Thu Sương sư tỷ một mực hoài niệm ngươi.
Nghe nói như thế, Mạnh Thu Hà lộ ra nụ cười.
Hai người bay tới không trung, Khương Tiển dừng lại, đi vào trước mặt Hoa Kiếm Tâm, tò mò hỏi:
- Sư tổ mẫu, hắn là ai? Sư huynh của sư tổ? Rất mạnh sao?
Hắn rất hưng phấn, cuối cùng có thể nhìn thấy có người khiêu chiến sư tổ.
Hoa Kiếm Tâm thở dài một hơi, nói:
- Không sai.
Trong trời cao, Mạnh Thu Hà bắt đầu vận công, điều động công lực bản thân, khí thế như lũ quét cuốn tới.
Khương Trường Sinh cũng không kinh hãi khi thấy hắn đột phá Thần nhân, rất nhiều năm trước, giá trị hương hỏa của Mạnh Thu Hà đã đi đến năm trăm, thực lực tất nhiên không kém.
Mạnh Thu Hà nâng tay phải, vẻ mặt lạnh lùng, nói:
- Trường Sinh sư đệ, ta không hy vọng ngươi hạ thủ lưu tình, thành toàn ta đi, dùng võ học mạnh nhất của ngươi giết ta, để cho ta chết cũng không tiếc.
Ánh mắt Khương Trường Sinh yên tĩnh, nói:
- Tốt, Nhị sư huynh, tiếp chiêu đi.
Chỉ thấy hắn nâng tay phải lên, trong tay xuất hiện một mảnh lá cây màu vàng óng.
Mạnh Thu Hà nhíu mày, không rõ Khương Trường Sinh có ý gì, vì sao xuất ra một lá vàng?
Đúng lúc này, Khương Trường Sinh đột nhiên ném Kim Lân ngọc diệp.
Phốc lần…
Cái trán Mạnh Thu Hà bị xuyên thủng, hắn trừng to mắt, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.
- Cái này....
Toàn thân Mạnh Thu Hà run rẩy, sinh cơ cấp tốc trôi đi.
Hắn cứ như vậy rơi xuống dưới.
Khương Trường Sinh bay qua, tiếp được thi thể của hắn, sau đó bay tới trước mặt Thanh Khổ, giao cho Thanh Khổ, nói:
- An táng ở gần Thu Sương sư tỷ.
Thanh Khổ xem mà ngây người, nghe được lời hắn mới lấy lại tinh thần đến, vội vàng tiếp nhận thi thể của Mạnh Thu Hà, Mạnh Thu Hà vẫn duy trì tử trạng trừng to mắt, chẳng qua là ánh mắt hắn đã thay đổi, ngoại trừ chấn kinh, càng nhiều hơn chính là thoải mái.
Khương Trường Sinh quay người hướng tới Địa Linh thụ, Khương Tiển hưng phấn chạy tới, hỏi:
- Sư tổ, vừa rồi đó là võ học gì, ta chỉ nhìn thấy một vệt kim quang, căn bản không có thấy rõ ràng.
- Võ học này cũng không thể nói cho ngươi, chờ ngươi đi đến Kim Thân cảnh lại nói.
- A? Kim Thân cảnh, toàn bộ Đại Cảnh ngoại trừ ngài, cũng không có vị Kim Thân cảnh thứ hai, ta phải đợi bao lâu đây.
- Ngươi không có có lòng tin?
- Làm sao có thể, ngài chờ đó, ta nhất định đi đến Kim Thân cảnh.
Khương Tiển trúng phép khích tướng, đi luyện công.
Khương Trường Sinh ngồi dưới tàng cây, tiếp tục tu luyện.
Qua một hồi lâu.
【 Càn Vũ năm hai mươi tám, sư huynh trước kia của ngươi Mạnh Thu Hà ôm quyết tâm tử chiến đến đây khiêu chiến ngươi, ngươi thành công sinh tồn sau khi nhận khiêu chiến của hắn, vượt qua một trận sát họa, thu hoạch được sinh tồn ban thưởng - tạp thuật Luyện Khí thuật 】 .
Khương Trường Sinh lộ ra vẻ tươi cười, yên lặng cảm tạ Mạnh Thu Hà, một tia phiền muộn không muốn người biết cũng tiêu tán theo ở đáy lòng.
Ngoại trừ đệ tử thế hệ trước, cái chết của Mạnh Thu Hà cũng không có truyền ra, Thanh Nhi một mực thủ ở trước sơn môn, không có nhìn thấy Mạnh Thu Hà xuống núi, liền hiểu rõ Mạnh Thu Hà đã chết.
Nàng có chút không hiểu rõ, vì sao Mạnh Thu Hà nhất định phải chết trong tay đạo trưởng.
Càn Vũ năm ba mươi, Khương Tiển đã mười bốn tuổi.
Được Thiên Lôi tâm pháp Khương Trường Sinh cung cấp tôi thể, thể phách của hắn một mực đang trưởng thành, bây giờ lực lượng thân thể đã đi đến trình độ cực kỳ đáng sợ, thậm chí không kém hơn Bình An cùng tuổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất