Chương 227: Đế Vương xưa nay chưa từng có (1)
Một ngày này, Khương Tú tới bái phỏng Khương Trường Sinh.
Khương Tiển lại gần, nói:
- Đại ca, có thể đổi binh khí cho ta không, Phương Thiên Họa Kích này không đủ dùng nữa.
Khương Tú trừng to mắt, nói:
- Năm ngàn cân còn chưa đủ dùng? Ngươi đang nói đùa gì vậy?
Khương Tiển bĩu môi nói:
- Ta cần binh khí để cho ta cảm giác cầm lấy khó khăn, như thế mới có thể cường kiện thể phách tốt hơn.
Khương Tú yên lặng, một mặt biểu lộ nhìn quái vật nhìn Cửu đệ của mình.
Mấy tức về sau, Khương Tú bất đắc dĩ nói:
- Phương Thiên Họa Kích này đã là binh khí mà Đoán Tạo sư mạnh nhất Đại Cảnh tạo ra, lại thêm trọng lượng, chiều dài của nó cũng sẽ phải thêm, đã không thích hợp làm binh khí cho người.
Khương Tiển nghe xong, rất thất vọng.
Khương Trường Sinh đột nhiên nói:
- Ta sẽ chế tạo binh khí cho Tiển Nhi, bảo phụ hoàng ngươi tìm kiếm chất liệu cứng rắn nhất.
Nghe thấy Khương Trường Sinh nói vậy, Khương Tú chỉ có thể đồng ý, hắn mù quáng tín nhiệm sư tổ của mình, cảm thấy sư tổ có lẽ thật có thể rèn đúc ra binh khí càng nặng.
Sau khi Khương Tú rời đi, Khương Tiển đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, rất hưng phấn, không ngừng đưa ra yêu cầu của mình.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Ta đã có ý tưởng, ngươi chờ xem.
Khương Tiển có chút bận tâm thẩm mỹ của Khương Trường Sinh, đúng lúc này, phương xa truyền đến tiếng nói của Hoang Xuyên:
- Khương Tiển, tới đây đánh một trận.
Nghe vậy, Khương Tiển quay người, chân phải câu lên Phương Thiên Họa Kích năm ngàn cân, một tay tiếp được báng kích, cấp tốc lao ra đình viện.
Từ hai năm trước, Hoang Xuyên phát hiện thực lực Khương Tiển không yếu, hiển nhiên là một vị Bình An khác, hắn liền chủ động luận bàn cùng Khương Tiển, ngược Khương Tiển một lần, Khương Tiển không phục, thường xuyên qua lại, hai người thường xuyên luận bàn.
Hai người bình thường đều luận bàn trong Long Khởi sơn, Khương Tiển rất ít đi Võ Phong.
Khoảng cách vận triều đại điển đã qua năm năm, bởi vì Khương Tiển biến mất, năm đó Khương Tiển mang tới ảnh hưởng đã tan biến, triều chính lại khôi phục ổn định, hạ thần có ý khác tìm không thấy Khương Tiển, mà mẫu phi Khương Tiển nhìn như đơn thuần, trong lòng hết sức thông minh, một mực đánh Thái Cực, dần dần tuyệt hết tâm tư của những triều thần kia.
Vị trí thái tử của Khương Tú vẫn rất vững chắc, giữa các hoàng tử cũng tính tương thân tương ái, nếu có hoàng tử ra ngoài cung bị khi dễ, đều sẽ hợp lại đáp trả.
Hoàng tử cũng sẽ bị khi dễ?
Không có cách, các hoàng tử luôn yêu thích cải trang vào dân gian, bọn hắn cảm thấy như thế này càng có ý tứ, càng tự do, dù sao quần thần đều nhìn bọn hắn chằm chằm, hở cái sẽ nhắc nhở bọn hắn có lễ tiết sai lầm, để bọn hắn trong ngày thường rất khó chịu, cực kỳ không tự do.
Một bên khác.
Hoàng cung, trong ngự thư phòng.
Khương Tử Ngọc triệu kiến Hàn Thiên Cơ.
Hai người đứng bên cạnh bàn cát, những năm nay Đại Cảnh an dưỡng sinh sống, nhưng dã tâm Khương Tử Ngọc một mực tăng lên, hắn điều động số lượng lớn trinh sát thu thập tình huống các triều xung quanh, vẽ ra địa đồ giản lược.
- Trẫm đã năm mươi mốt tuổi, không muốn đợi thêm nữa, bây giờ xuất binh, ngươi xem coi thế nào?
Hai tay Khương Tử Ngọc chống nạnh, ánh mắt rơi vào bên trên bàn cát, trong ánh mắt tràn đầy dã tâm.
Hàn Thiên Cơ nói:
- Bây giờ khí vận Đại Cảnh đã vững chắc, theo quốc lực tăng lên, khí vận sẽ không ngừng tăng lên, khí vận tăng lên, giang sơn cũng sẽ càng ngày càng tốt, đây là tuần hoàn rất tốt, trừ phi hoàng thất kinh biến, hoặc gặp phải thảm bại, nhân khẩu mất đi quá lớn, khí vận mới suy kiệt, nếu bệ hạ chỉ muốn chiếm đoạt vương triều xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích, nhưng phía sau Đông Lâm vương triều chính là khí vận vương triều, Đại Hoang vương triều, quá phận tới gần bọn hắn, dễ dàng trở mặt, mặc dù Đại Hoang vương triều không bằng Đại Tề, nhưng bọn hắn là khí vận chi triều có lịch sử dài lâu nhất trên phiến đại lục này, chẳng qua trăm năm trước đã trải qua một trận đại bại, từ đó quân vương không còn hiếu chiến, chỉ muốn hưởng lạc.
Khương Tử Ngọc khẽ nói:
- Hưởng lạc trăm năm, cũng nên chấm dứt.
Hắn căn bản không sợ cái gì Đại Hoang vương triều, thậm chí còn rất chờ mong chống lại.
Hàn Thiên Cơ lộ ra nụ cười, nói:
- Vậy trước tiên thử một chút phong mang của Thiên Sách quân đi.
Khương Tử Ngọc cười nói:
- Mười vạn Thiên Sách quân, nuốt vào một phương vương triều không khó chứ?
- Dễ như trở bàn tay.
Hai người nhìn nhau cười to.
Đi theo Khương Tử Ngọc, Hàn Thiên Cơ cảm thấy giống thiên lý mã gặp được Bá Nhạc, Khương Tử Ngọc vô cùng tín nhiệm hắn, mà vĩnh viễn tràn ngập đấu chí, hắn nguyên lai tưởng rằng sau khi thành tựu khí vận chi triều, Khương Tử Ngọc sẽ muốn hưởng lạc, như tuyệt đại đa số Đế Vương không phải ngu ngốc hưởng lạc, chính là hỏi quỷ thần cầu đan, Nhưng Khương Tử Ngọc không có, hắn vẫn như cũ dã tâm bừng bừng như lúc còn trẻ tuổi.
Hàn Thiên Cơ đột nhiên nói:
- Từ xưa đến nay, còn chưa có vương triều thống nhất phiến đại lục này, bệ hạ có dã tâm như thế không?
Trên phiến đại lục này lớn biết bao, bây giờ vẫn có hơn ba mươi vương triều, tăng thêm Đại Cảnh, hết thảy sáu phương khí vận chi triều, muốn thống nhất thiên hạ này, gần như không có khả năng.
Trước kia Hàn Thiên Cơ cũng cảm thấy không có khả năng, bây giờ lại có chút chờ mong.
Khương Tử Ngọc chỉ phương hướng Đại Hoang vương triều, lạnh lùng nói:
- Trẫm chính là muốn làm Đế Vương xưa nay chưa từng có.
Ánh mắt Hàn Thiên Cơ nhìn về phía Khương Tử Ngọc thay đổi.