Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 238: Cảnh giới trăm vạn giá trị hương hỏa (1)

Chương 238: Cảnh giới trăm vạn giá trị hương hỏa (1)
Hắn cảm giác mình nếu ngừng lại, Đại Cảnh cũng sẽ triệt để dừng lại, ít nhất năm mươi năm sau, thậm chí trong vòng trăm năm, đều sẽ không thể hướng ra phía ngoài khuếch trương, mãi đến khi vận triều khác đánh tới.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, ta giúp ngươi, được rồi chứ?
Nghe vậy, Khương Tử Ngọc tỉnh rượu, hưng phấn hỏi:
- Phụ thân nguyện đi chiến trường?
Khương Trường Sinh ném cho hắn một cái liếc mắt, nói:
- Ngày mai ta sẽ để Hoang Xuyên tiến đến gặp ngươi, ngươi để cho người ta dẫn đường, dẫn hắn đi chiến trường.
Khương Tử Ngọc cau mày nói:
- Hoang Xuyên tuy là Thần nhân, nhưng sao có thể là đối thủ của Kim Thân?
- Ta tự có biện pháp, nếu là Kim Thân dám hiện thân, nhất định để hắn chết.
Khương Tử Ngọc nghe xong, lựa chọn tin tưởng Khương Trường Sinh, có lẽ là cùng loại với võ học thần kỳ như Rải Đậu Thành Binh.
Khương Tử Ngọc cảm động lại xấu hổ nói:
- Phụ thân, lại làm phiền ngài, nhi tử thật vô dụng.
Khương Trường Sinh không nhìn nổi tư thái hắn như vậy, nói:
- Uống rượu đi.
Hai cha con tiếp tục uống rượu, uống một canh giờ, Khương Tử Ngọc mới lung la lung lay rời đi, Bạch Y vệ cách đó không xa đến nâng đỡ.
Nhìn bóng lưng của hắn, Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ:
- Nhi tử à, thật tốt khai cương khoách thổ đi, vi phụ thật ra thật tâm thật ý duy trì, giá trị hương hỏa của ta còn cần ngươi mở rộng đây.
Hôm sau trời vừa sáng, Khương Trường Sinh gọi Hoang Xuyên tới, sau khi bàn giao nhiệm vụ, đưa cho hắn một cái cẩm nang, nghiêm túc nói:
- Không thấy Kim Thân, không được mở ra, bằng không sẽ lại biến thành một mảnh lá cây bình thường, vậy liền mất linh, hiểu chưa?
Hoang Xuyên nghe xong, rất khẩn trương, thận trọng tiếp nhận cẩm nang, hắn nhớ tới Rải Đậu Thành Binh nhiều năm trước, không khỏi phấn khởi, nói:
- Sư phụ, ngài yên tâm, ta sẽ thiếp thân bảo quản, không có sơ hở nào.
Khương Trường Sinh gật đầu, Hoang Xuyên rời đi.
Đợi ở bên trong Long Khởi quan thật sự nhàm chán, cuối cùng cũng có thể đi đại triển bản lĩnh, hắn cực kỳ xúc động.
Trước khi đi, hắn còn khiêu khích nhìn Khương Tiển một cái, khoe khoang nói:
- Khương Tiển, nhìn ta giết ra một phen uy danh trở về đây, ha ha ha!
Khương Tiển giận đến nghiến răng, nhưng cũng không có xin Khương Trường Sinh muốn đi chiến trường.
Mục tiêu của hắn là Kim Thân cảnh.
Cùng lắm thì chờ mấy chục năm, khi đó hắn cũng muốn để một phương vận triều sợ hãi hắn.
Khương Trường Sinh ban cho Hoang Xuyên cẩm nang chính là một mảnh Kim Lân ngọc diệp, không giống với đậu linh lực Rải Đậu Thành Binh, Kim Lân ngọc diệp là pháp bảo, hắn có khả năng điều khiển, hắn muốn thử xem từ xa đánh giết địch nhân xem có sinh tồn ban thưởng hay không.
Đột phá Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ bảy, thần thức của hắn sớm đã thay đổi to lớn, hắn lưu lại một tia thần niệm bên trên Kim Lân ngọc diệp, một khi tơ thần niệm này mở ra, chỉ có thể tồn tại trong thời gian một nén nhang, cho nên hắn bảo Hoang Xuyên không muốn sớm sử dụng, hắn đến lúc đó thuận tiện khóa chặt vị địch nhân Kim Thân cảnh kia.
Tác dụng của thần niệm tương đương với mắt Khương Trường Sinh, hắn có thể thao túng Kim Lân ngọc diệp khóa chặt kẻ địch ngoài mười vạn dặm xa xôi, thời điểm thần niệm tiêu tán, một cái ý niệm dâng lên trong đầu hắn cũng có thể để Kim Lân ngọc diệp tự mình bay trở về, cái này là chỗ cường đại của pháp bảo.
Thời gian một nén nhang, dựa vào Kim Lân ngọc diệp đủ để đánh giết Kim Thân cảnh.
Cái này là sự khác biệt giữa tu tiên và võ đạo, tu tiên mạnh mẽ không chỉ thân thể, còn có linh hồn, mà võ đạo, chỉ chú trọng thân thể, ít nhất trước mắt hắn tiếp xúc đến cảnh giới võ đạo không có chủ tu về linh hồn.
Không biết linh hồn thì không thể cảm giác được bản chất của thiên địa.
Khương Trường Sinh nhìn về phía Khương Tiển đã bắt đầu luyện công, nghĩ thầm đến:
- Lúc nào có thể tới một vị Càn Khôn cảnh, để cho ta xem lợi hại.
Võ đạo thiên hạ này cũng không phải là đê võ, rõ ràng là huyền huyễn võ đạo, bởi vì hắn một mực đợi ở bên trong Long Khởi quan, cho nên tiếp xúc đến cảnh giới võ giả có khoảng cách không quá lớn.
Ít nhất trên phiến mặt đất này, Càn Khôn cảnh là truyền thuyết rất ít người biết được.
Nếu như hắn không có có hệ thống sinh tồn, không thể tu tiên, có lẽ hắn phải đi tới Hiển Thánh động thiên tu hành, đợi đến khi nào Hiển Thánh động thiên không thỏa mãn được hắn, hắn lại phải đi tới hải ngoại, không ngừng thay đổi hoàn cảnh, tiếp xúc đến cảnh giới võ giả không ngừng tăng lên.
Ngẫm lại còn thật mệt mỏi.
May mắn ta tu tiên.
Khương Trường Sinh yên lặng suy nghĩ.
Trong lúc rảnh rỗi, hắn quyết định lại chơi chơi hương hỏa diễn toán.
【 Giá trị hương hỏa trước mắt: 4630032 】 .
- Ta muốn biết Càn Khôn cảnh mạnh bao nhiêu?
【 Cần tiêu hao 10,000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? 】 .
Không.
Càn Khôn cảnh là một vạn giá trị hương hỏa.
Như vậy xem ra, giá trị hương hỏa cũng không thể hoàn toàn đại biểu cho giá trị chiến lực, chẳng qua là giá cả về bậc thang của cảnh giới đó.
Khương Trường Sinh lại sinh ra một ý nghĩ.
- Ta muốn biết Tam Động Thiên cảnh giới mạnh bao nhiêu?
【 Cần tiêu hao 1,000,000 giá trị hương hỏa, có tiếp tục hay không? 】 .
Không!
Một trăm vạn giá trị hương hỏa.
Trừ hắn ra, võ giả mạnh nhất trên phiến đại lục này cũng mới đến chín vạn giá trị hương hỏa, khoảng cách quá xa.
Thoải mái!
Khương Trường Sinh lại nghĩ tới Thiên Hải mà Tứ Hải hiền thánh nói.
- Ta muốn biết võ giả mạnh nhất Thiên Hải mạnh bao nhiêu?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất