Chương 257: Triều tông vào Đại Cảnh, Kim Thân xuất thế (2)
Ngọc Nghiên Dật muốn nói lại thôi.
Khương Trường Sinh nói theo:
- Ngọc cô nương, ngươi thiên tư bất phàm, nên dùng tinh lực ở vào việc tập võ, cảnh giới võ đạo càng cao, sống được tự nhiên càng lâu.
Ngọc Nghiên Dật nhíu mày hỏi:
- Cảnh giới võ đạo có thể cổ vũ tuổi thọ tăng trưởng, nhưng vĩnh thế chính là lời nói vô căn cứ, ai có thể vĩnh sinh?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Hoặc có lẽ bây giờ không thể, nhưng sau này chưa hẳn không thể, ngươi hiểu rõ hết thảy cảnh giới võ đạo à, ta đứng ở cảnh giới của ta nhìn lại, võ đạo hẳn là còn có cảnh giới càng cao hơn, kia là tuổi thọ tăng trưởng tùy theo cảnh giới sẽ không ngừng tăng lên, ai có thể kết luận võ đạo không có cảnh giới Trường Sinh đây?
Ngọc Nghiên Dật yên lặng.
Hai người quen biết đã có hơn hai mươi lăm năm, Ngọc Nghiên Dật một mực ở lại kinh thành, thường thường sẽ đến đây tặng lễ, tình ý như thế, Khương Trường Sinh cũng nhìn ở trong mắt, có lẽ nàng là vì Phù Nguyệt thế gia nên làm như vậy, nhưng trả giá là không thể xóa sạch, Ngọc Nghiên Dật cũng được cho là tuyệt sắc, các phương diện điều kiện cũng không tệ, xác thực xứng với Khương Trường Sinh, dù sao thiên hạ này rất khó có nữ tử càng ưu tú nàng.
Nhưng Khương Trường Sinh không có khả năng trực tiếp cưới nàng, nàng là nữ nhi gia chủ của Phù Nguyệt thế gia, mà hắn là Đạo Tổ, nếu thông gia, Khương Tử Ngọc như thế nào đối mặt Phù Nguyệt thế gia?
Địa vị của Phù Nguyệt thế gia tại Đại Cảnh lại là như thế nào?
Hắn cũng không thể để cho con trai ngột ngạt.
Khương Trường Sinh nói thẳng:
- Vị nữ tử lúc trước kia tên là Hoa Kiếm Tâm, nàng là nữ nhân của ta.
Ngọc Nghiên Dật hoàn toàn thất vọng:
- Ta biết, ngài thu nàng trong sân, làm sao có thể không có quan hệ, huống hồ chỉ là một vị, phụ thân ta có mười vị tiểu thiếp.
Khương Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
- Ta truyền cho ngươi một võ học, có muốn học?
Ngọc Nghiên Dật nhìn chằm chằm hắn, khó được quật cường, nói:
- Ta không muốn làm đồ đệ của ngươi.
Khương Trường Sinh vui vẻ, nói:
- Không phải đồ đệ, chỉ là đơn thuần muốn dạy cho ngươi, hồi báo ngươi những năm nay tặng lễ, ngươi có học hay không?
Ngọc Nghiên Dật chân thành nói:
- Không làm đồ đệ, vậy dĩ nhiên muốn học.
- ······
Càn Vũ năm bốn mươi hai, triều tông Phù Nguyệt thế gia đặt chân tại Ti Châu, hoàng đế đặc cách trăm dặm, để bọn hắn thành lập tông môn, số lượng lớn võ giả Phù Nguyệt thế gia di chuyển tới, động tác cấp tốc.
Đệ tử triều tông ít thì mấy chục vạn, nhiều thì trăm vạn, đệ tử Đại Thừa long lâu cũng rất nhiều, chẳng qua là Tiêu Điệu Thiên lưu lại chuẩn bị ở sau, để bọn hắn rải ở các ngõ ngách khắp thiên hạ, chờ đợi sau này quay đầu trở lại.
Nửa năm sau, hoàng đế công chiếu thiên hạ, báo cho người trong thiên hạ rằng triều tông Phù Nguyệt thế gia gia nhập, phong Phù Nguyệt thế gia làm võ đạo Thánh địa thứ hai Đại Cảnh.
Chiếu này vừa ra, thiên hạ xôn xao, đã nhiều năm trôi qua, triều tông đã không phải là bí mật, ngay cả bách tính cũng biết, triều tông mạnh mẽ không ngờ lại cam nguyện gia nhập Đại Cảnh, mà lại chẳng qua là Thánh địa thứ hai, thấp hơn Long Khởi quan, điều này đủ để chứng minh Đại Cảnh thu phục triều tông, mà không phải bị chưởng khống.
Võ lâm càng phấn chấn, bởi vì triều tông trong thánh chỉ nói rõ Phù Nguyệt thế gia sẽ kính dâng tuyệt học vào Chân Võ các, ý vị này là nội tình võ đạo Đại Cảnh sẽ càng mạnh.
Phù Nguyệt thế gia qua tháng sáu sang năm tổ chức đại điển lập tông, mời các phái võ lâm Đại Cảnh tiến đến tham gia, đây này rõ ràng là buông xuống tư thái, chuẩn bị dung hợp cùng võ lâm Đại Cảnh, mà không phải di thế độc lập.
Vì duy trì Đại Cảnh, Phù Nguyệt thế gia phái ra hai tôn Thần nhân đầu quân, một vị chạy tới Đại Hoang trợ giúp, một vị đảm nhiệm giáo đầu, chỉ bảo quân dự bị Thiên Sách quân, Khương Tử Ngọc cũng không có keo kiệt, phong hai vị Thần nhân là tam phẩm quân chức.
Cùng lúc đó, Đại Hoang đã thủng trăm ngàn lỗ, Thiên Sách quân cướp trắng trợn thành trì, cũng không có trực tiếp thẳng hướng đến vương thành, mà là từng bước từng bước xâm chiếm.
Hoàng đế Đại Hoang bị chiến báo liên tục không ngừng chọc giận đến băng hà, Thái Tử thuận thế đăng cơ, nhưng lưu cho hắn chính là một vương triều sắp hủy diệt.
Đại Hoang nguy rồi.
Tháng mười một, Thiên Sách quân bị một đám cao thủ thần bí ngăn cản trên một mảnh thảo nguyên, lại có tám tôn Thần nhân, từng người có võ công rất cao cường, khi Hoang Xuyên móc ra cẩm nang, bọn hắn bị dọa đến lập tức chạy trốn.
Hoang Xuyên cũng không có mở ra cẩm nang, nhất định phải đối mặt Kim Thân, hắn mới có thể dùng, hắn chỉ là muốn hù dọa kẻ địch.
Quả nhiên có hiệu quả.
Việc này lưu truyền rộng rãi trong Thiên Sách quân và quân địa khác trong Đại Cảnh, thậm chí truyền đến trong bốn mươi chín châu Đại Cảnh.
Cẩm nang Đạo Tổ dọa lui Thần nhân, cổ kim không nghe thấy.
Càn Vũ năm bốn mươi ba, đầu tháng ba.
Thiên tượng kịch biến, khí vận Đại Cảnh phun trào.
Trong sân, Khương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, biển mây hình thành vòng xoáy khổng lồ, cực kỳ tráng quan, khí vận giữa thiên địa đang kịch liệt phun trào, hắn có thể cảm nhận được chỗ sâu trong hoàng cung truyền đến một cỗ chân khí khổng lồ.
Bình An thành tựu Kim Thân.
Tư chất như vậy, thật sự đáng sợ.
Mặc dù Bình An bị Khương Tử Ngọc dốc hết lực lượng khắp thiên hạ nện vào tài nguyên, nhưng tư chất bản thân cũng hết sức then chốt.
Hắn mới bao nhiêu tuổi?
Sáu mươi bốn tuổi.
Trên phiến đại lục này, sáu mươi bốn tuổi thành tựu Kim Thân, tuyệt đối là thiên cổ kỳ tài khó gặp.