Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 259: Tồn tại vượt qua Kim Thân cảnh

Chương 259: Tồn tại vượt qua Kim Thân cảnh
Đúng vậy, vì cái gì?
Trong các đệ tử Long Khởi quan, chỉ có Thanh Nhi có đãi ngộ đặc thù, nếu không phải Thanh Nhi tuổi nhỏ đã được Khương Trường Sinh lựa chọn, bọn hắn còn tưởng rằng Khương Trường Sinh có ý nghĩ xấu. Khương Trường Sinh trừng mắt nhìn, dùng một loại giọng cao thâm mạt trắc nói:
- Chẳng biết tại sao, ta cảm thấy ngươi hết sức thích hợp làm đại đệ tử Long Khởi quan, ta hi vọng ngươi sau này có thể gánh vác trách nhiệm chiếu cố Long Khởi quan, ngươi có thể làm được không?
Nghe vậy, Thanh Nhi lập tức cảm nhận được cảm giác sứ mệnh. Trịnh trọng nói:
- Đệ tử nguyện ý, nhất định tận toàn lực.
Nàng tràn ngập đấu chí, không ngờ Đạo Tổ coi trọng mình như thế.
Nàng cũng xác thực muốn tranh một chuyến vị trí đại đệ tử.
- Trở về đi, hảo hảo luyện công, ngày sau có chỗ muốn thỉnh giáo, bất cứ lúc nào đến đây, toàn bộ Long Khởi quan chỉ có ngươi có được đãi ngộ này, chớ có khiến ta thất vọng.
Khương Trường Sinh cười nói, nụ cười của hắn rất hòa ái ở trong mắt Thanh Nhi.
Thanh Nhi gật đầu, trong lòng ấm áp.
Cứ như vậy, Thanh Nhi mang theo vô hạn kỳ vọng rời khỏi.
Hoa Kiếm Tâm tò mò hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nàng giống Mạnh Thu Sương?
Đã có tiền lệ của Trần Lễ, nàng không thể không nghĩ như vậy.
Khương Trường Sinh nói:
- Đúng vậy, các ngươi không cảm thấy giống sao?
Hoa Kiếm Tâm yên lặng, Khương Tiển vò đầu, Bạch Kỳ cảm thấy Khương Trường Sinh đang lải nhải.
Bọn hắn không hiểu, Khương Trường Sinh cũng không giải thích.
Có thể làm cho kiếp sau của người mình để ý trôi qua tốt hơn, trong lòng Khương Trường Sinh vẫn có cảm giác thành công.
Tu tiên cần dính ít đến tình cảm, nhưng cũng không phải tuyệt tình, đã thành lập tình cảm thân bằng bạn thân, nên chiếu cố thì vẫn là cần chiếu cố.
Một người đắc đạo, gà chó lên trời.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, tiếp tục tu luyện.
Đại Hoang vương triều, trong hoàng cung vương thành.
Hoàng đế Đại Hoang vừa đăng cơ bất quá mới có hai mươi tuổi, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ tuyệt vọng, số lượng văn võ trên điện đã không lớn bằng lúc trước, theo Đại Cảnh tấn công vào, rất nhiều đại thần chạy trốn, trên đại điện lớn như vậy chỉ có ba mươi hai vị hạ thần.
Giang sơn như thế, cứu vớt như thế nào?
Hoàng đế Đại Hoang vừa nghĩ tới Thiên Sách quân Đại Cảnh hung tàn, hắn lại có loại xúc động bỏ đi Long quan, hắn cũng muốn sống.
Đại Hoang đã có trăm năm không có chinh chiến, dẫn đến hoàng thất trầm mê yên vui, chỉ cầu thái bình, đối mặt nghịch cảnh như thế, bọn hắn căn bản không chịu nổi.
Hoàng đế Đại Hoang miễn cưỡng cười vui nói:
- Chư vị ái khanh, nhiều nhất một năm, Thiên Sách quân sẽ muốn giết tới vương thành, các ngươi có thượng sách hay không, nếu là bây giờ không có..... Có muốn trẫm viết thư cho hoàng đế Đại Cảnh.... Đầu hàng hay không?
Các thần tử hai mặt nhìn nhau, đều là cười khổ, nhưng trong lồng ngực càng nhiều hơn chính là oán giận.
Đại Hoang là vương triều có lịch sử dài lâu nhất đương kim thiên hạ, lại muốn đầu hàng một phương vương triều không đủ trăm năm?
Quả thật hoang đường, quả thật sỉ nhục.
Một khi đầu hàng, Đại Hoang sẽ thành trò cười vĩnh thế.
Không người nào dám đồng ý, ngay cả hoàng đế Đại Hoang đều không dám hoàn toàn nói xong một câu.
- Mệnh số của Đại Hoang còn chưa tận.
Một âm thanh truyền đến, chỉ thấy lần lượt từng bóng người từ ngoài điện bay tới, rơi vào ở giữa văn võ hạ thần, cầm đầu chính là Hôi bào lão giả, cẩm y nam tử tự xưng Thiên Mệnh.
Hôi bào lão giả là Thiên Tôn, cẩm y nam tử là Mệnh Tôn.
Hoàng đế Đại Hoang không có kinh hỉ, cũng không có kinh hoảng, bình tĩnh nhìn bọn hắn.
Thiên Tôn đạm mạc nói:
- Đại Cảnh tàn bạo bất nhân, thương thiên hại lí, Thiên Mệnh không tại Đại Cảnh, tất nhiên là muốn đến giúp đỡ Đại Hoang cùng chống lại bọn hắn.
Hoàng đế Đại Hoang hữu khí vô lực nói:
- Ồ? Phải không? Tựa như vị cao thủ Kim Thân cảnh trước đó, tiến đến bị kim quang của Đạo Tổ tru diệt?-
Các thần tử yên lặng, nhắc đến chuyện kia, bọn hắn liền sợ hãi.
Nghe nói Đạo Tổ căn bản không có hiện thân trên chiến trường.
Khả năng như thế, sao không làm cho người ta sợ hãi?
Thiên Tôn nói:
- Một tôn Kim Thân không đủ, năm tôn Kim Thân có đủ? Năm tôn Kim Thân không đủ, xuất ra một vị tồn tại vượt qua Kim Thân cảnh, đã đủ chưa?
Vừa dứt lời, hoàng đế Đại Hoang, quần thần động dung. Hoàng đế Đại Hoang vội vàng truy vấn:
- Trên đời còn sẽ tồn tại vượt qua Kim Thân cảnh?
Thiên Tôn trả lời:
- Tất nhiên là có, bệ hạ hiện tại cần cần phải làm là chỉnh đốn binh mã, chống lại Thiên Sách quân, nhiều nhất một năm, chúng ta sẽ buông xuống Kinh Thành Đại Cảnh, để Kinh Thành bị san thành bình địa, nhưng giang sơn Đại Cảnh quá lớn, Đại Cảnh một chốc khó mà sụp đổ, nhiều nhất chư hầu cát cứ, vẫn phải dựa vào Đại Hoang chống cự.
Một năm?
Hoàng đế Đại Hoang nhíu mày.
Hắn giãy dụa trong chốc lát, cắn răng nói:
- Thế trẫm di chuyển, chỉnh quân bốn phía, tận khả năng kéo một năm, nếu Đại Cảnh chiến bại, giang sơn Đại Cảnh thuộc về người nào?
Mệnh Tôn nhịn không được cười nhạo nói:
- Ngươi còn muốn nuốt giang sơn Đại Cảnh? Chiếu cố tốt thiên hạ của mình đi, vương triều khác còn đang nhìn chằm chằm, bây giờ Đại Hoang nói không chừng ngay cả vương triều bình thường đều đánh không lại.
Hoàng đế Đại Hoang đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ đến cực điểm.
Thiên Tôn nói:
- Trước đó, mượn khí vận Đại Hoang dùng một lát.
Sắc mặt hoàng đế Đại Hoang kịch biến.
······
Tháng sáu, mùa hạ đến, trời trong gió nhẹ, Kinh Thành lại là phong quang rất tốt.
Khương Trường Sinh đang luyện đan ở trong sân, Hoa Kiếm Tâm tựa ở trên đầu vai của hắn chợp mắt.
Bạch Kỳ, Khương Tiển không ở trong viện, lưu lại không gian cho bọn hắn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất