Chương 263: Hắn cũng không phải Càn Khôn cảnh, Xạ Nhật thần cung (1)
Người áo đen âm thầm kinh hãi, hắn mặc dù tràn ngập cảnh giác đối với Đạo Tổ, nhưng vẫn bị thực lực Đạo Tổ hù dọa.
Tay Khương Trường Sinh cầm Kỳ Lân phất trần, cười nói:
- Tới đi, để ta xem một chút Càn Khôn cảnh mạnh mẽ ra sao.
Người áo đen nghe xong, âm thầm thở dài một hơi, tên này thật cuồng vọng, vừa hay kéo dài thời gian cho năm người Thiên Tôn.
Hắn lúc này nâng tay phải lên, khí thế khủng bố bùng nổ, biển mây dưới chân bị đánh xơ xác, chân khí cuồn cuộn tràn ra bên ngoài thân, lại ngưng tụ ra một hình ảnh thiên địa, như là hải thị thận lâu (*) ở sau lưng hắn.
(*Thận ( 蜃 ) là một loài hải quái trong thần thoại Trung Quốc, có ngoại hình trông như một con hàu khổng lồ (cũng có thuyết nói là ngao mật, thủy long). Có thể phun ra sương khói, hình thành ảo tượng lâu đài, hiện tượng này được gọi là "hải thị thận lâu").
Hắn đột nhiên tan biến, một giây sau xuất hiện sau lưng Khương Trường Sinh, một quyền đánh tới, hình ảnh thiên địa sau lưng bỗng nhiên co vào, chui vào bên trong hữu quyền của hắn, mang theo lực lượng Thiên Địa đánh vào trên người Khương Trường Sinh.
Đông.
Thiên địa vang vọng, tất cả mọi người trong kinh thành phía dưới có thể nghe được, bọn hắn mặc dù không nhìn thấy thân ảnh hai người chiến đấu, nhưng nghe thấy tiếng vang này liền bị dọa không còn chút can đảm.
Hai mắt người áo đen dưới mặt nạ trừng lớn, chỉ thấy quả đấm của hắn bị lồng khí vô hình ngăn lại, cách Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào của Khương Trường Sinh chỉ kém năm centimet, nhưng chính là năm centimet này để hắn căn bản không có cách đột phá.
- Không có khả năng.
Người áo đen gầm thét một tiếng, lần nữa biến mất, thân hình hắn càng không ngừng xê dịch thoáng hiện, liên tục xuất hiện tại bốn phương tám hướng của Khương Trường Sinh, quyền cước như gió, không ngừng hạ xuống, hình ảnh thiên địa không ngừng tan rã, tái hiện, chợt nhìn như có hơn mười người đang vây công Khương Trường Sinh, nhưng cũng không cách nào làm Khương Trường Sinh bị thương.
Cuồng phong gào thét để biển mây trên bầu trời kịch liệt dâng lên, liên miên mấy trăm dặm, tình cảnh như thế tựa như trời muốn sập.
Cùng lúc đó.
Bốn phương trên tường thành Kinh Thành đều ra hiện một thân ảnh.
Khương Tử Ngọc, Khương Tú trước hoàng cung đột nhiên nhìn thấy một đạo thân ảnh đang bay tới từ chân trời, dùng tốc độ cực nhanh lao thẳng tới bọn hắn.
Thiên Tôn dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới cha con Khương Tử Ngọc, mắt thấy khoảng cách càng ngày càng gần, tâm tình hắn khẩn trương cực kỳ.
Hắn có thể cảm nhận được phía trên truyền đến uy áp chiến đấu, nói rõ Đạo Tổ đã bị người áo đen kiềm chế.
Chỉ cần giết hoàng đế Đại Cảnh, hắn liền rút lui.
Hoàng đế Đại Cảnh vừa chết, giang sơn rung chuyển, ít nhất có thể an phận mấy chục năm.
Khương Tử Ngọc ngăn ở trước mặt Khương Tú, Khương Tú trừng to mắt, đang muốn mở miệng, bỗng nhiên trông thấy một vệt kim quang bắn nhanh ra từ đằng sau thành cung bên cạnh.
Thiên Tôn cũng thoáng nhìn thấy đạo kim quang kia, hắn trừng to mắt, còn không kịp phản ứng, Kim Quang Động xuyên qua trán của hắn, máu tươi giữa không trung.
Một bên khác, những cao thủ Kim Thân cảnh bốn phương tường thành đang muốn thi triển tuyệt học mạnh nhất của bản thân phá hủy Kinh Thành.
Trước mặt bọn hắn đồng thời xuất hiện một đạo thân ảnh, một cước đạp trúng bộ ngực của bọn hắn, giẫm lên bọn hắn cấp tốc bay ra Kinh Thành, trong chớp mắt đã chui vào trong núi rừng.
Bách tính, binh sĩ nội thành đều đang quan sát chiến đấu trên trời, cũng không có chú ý tới bốn người này, số ít người cũng nhìn thấy, nhưng bọn hắn cho rằng mình hoa mắt, bọn hắn bắt không đến tốc độ Khương Trường Sinh, bốn tôn Kim Thân cảnh cao thủ thì ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Bịch!
Thi thể Thiên Tôn rơi xuống bên trong cung viện ngự thư phòng, hắn chết không nhắm mắt, trong con mắt tràn đầy tuyệt vọng, sợ hãi.
Khương Tử Ngọc thở dài một hơi.
Khương Tú cũng giống như thế, trong lòng của hắn cảm động, nguy nan đến trước mắt, động tác của phụ hoàng không lừa được người.
Khương Tử Ngọc ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nói khẽ:
- Quả nhiên, bất kỳ âm mưu gì đều chạy không khỏi con mắt của ngài.
Cùng lúc đó.
Người áo đen còn đang điên cuồng công kích Khương Trường Sinh, mặc cho hắn tiến công như thế nào, cũng không cách nào chạm đến áo bào Khương Trường Sinh, chớ nói chi là tạo thành tổn thương.
Ánh mắt Khương Trường Sinh đạm mạc đột nhiên đối đầu con mắt người áo đen, dọa người áo đen đột nhiên lui lại, kéo dài khoảng cách.
Sau khi người áo đen dừng lại, trong lòng nổi giận, hắn là cường giả Càn Khôn cảnh, trước kia cũng là tồn tại tung hoành thiên hạ vô địch thủ, lại bị người dọa lùi.
Đáng giận!
Người áo đen nộ khiếu một tiếng, chân khí lần nữa bùng nổ, hình ảnh thiên địa lộ ra hiện ra, lần này trở nên càng càng bao la, từ phía sau hắn xuất hiện, cấp tốc mở rộng, che đậy mặt trời, thu chỗ không gian Khương Trường Sinh cũng vào trong đó.
Khương Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lại, đỉnh đầu là đại dương mênh mông đang treo ngược, mặt biển xanh thẳm mênh mông vô bờ, dưới chân là sơn nhạc, núi non đè lên nhau, sơn thủy đan xen.
- Cái này là Càn Khôn cảnh sao? Đáng tiếc, chỉ là chân khí hiện hình, cũng không phải tồn tại chân thực.
Khương Trường Sinh như có điều suy nghĩ, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ suy tư, người áo đen bị kích thích mạnh.
- Muốn chết!