Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 262: Càn Khôn cảnh đột kích, Thiên chi cảnh giới (2)

Chương 262: Càn Khôn cảnh đột kích, Thiên chi cảnh giới (2)
Thiên Tôn gật đầu, mang theo bốn người chạy tới Kinh Thành.
Trong ngự thư phòng, Khương Tú đang phê duyệt tấu chương, hắn bỗng nhiên cảm giác mi tâm nhói nhói, tâm thần không yên.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tử Ngọc, Khương Tử Ngọc đứng trước bàn cát đang nhìn ngoài cửa sổ, hắn phát hiện bớt giữa mi tâm Khương Tử Ngọc mơ hồ lóe ra kim quang, hắn vô ý thức sờ lên cái bớt của mình.
- Ngươi cũng cảm nhận được?
Khương Tử Ngọc mở miệng hỏi, con mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời ngoài cửa sổ.
Khương Tú hít sâu một hơi, nói:
- Rất bất an, tựa hồ có một loại nguy hiểm nào đó sắp đến, rất mãnh liệt.
Mặt Khương Tử Ngọc không biểu tình, nói:
- Xem ra Hiển Thánh động thiên kiềm chế không được, đi thôi, đi ra xem một chút đi.
Khương Tú gật đầu, buông tấu chương xuống, hai cha con cùng nhau đi ra ngự thư phòng, bọn hắn đứng trên bậc thang, ngưỡng vọng bầu trời.
Từng hồi mây đen vọt tới, dần dần bao phủ toàn bộ Kinh Thành, mơ hồ lộ ra tiếng sấm chớp.
Trong kinh thành, rất nhiều võ giả bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, dồn dập đi đến trên đường phố, nhảy vọt đến trên mái hiên, tất cả đều ngước đầu nhìn lên bầu trời.
Càng ngày càng nhiều võ giả như thế, dẫn đến bách tính, thương nhân cũng phát giác được không thích hợp.
- Bình An tướng quân không ở đây, Ngọc tiền bối cũng trở về Phù Nguyệt thế gia, phụ hoàng, không cần hạ lệnh sao?
Khương Tú mở miệng hỏi.
Một cỗ uy áp cực kỳ đè nén bao phủ Kinh Thành, tất nhiên là cường giả khủng bố sắp đến.
Khương Tử Ngọc nói:
- Không cần, giao cho sư tổ ngươi.
Ánh mắt của hắn trở nên thâm thúy, nói một mình:
- Kim Thân cảnh đã không dám tới Kinh Thành, lần này địch nhân đến đây lại lại là cảnh giới gì....
Khương Tú động dung, cường giả vượt qua Kim Thân cảnh?
Trong mắt của hắn tràn đầy vẻ sầu lo.
Ầm ầm.
Lôi vân bao trùm Kinh Thành, tiếng sấm quanh quẩn không dứt, nhưng không thấy một giọt mưa.
- Các ngươi cảm nhận được sao?
- Chân khí thật mênh mông, tuyệt đối là chân khí.
- Là Đạo Tổ đang độ kiếp sao?
- Không rõ ràng, nhưng cỗ chân khí này đã bao trùm thương khung, bao phủ Kinh Thành, nếu rơi xuống.... -.
- Chẳng lẽ là kẻ địch? Nếu như là Đạo Tổ, hà tất hù dọa chúng ta?
Đám võ giả nghị luận ầm ĩ, võ giả cảnh giới càng cao cảm thụ càng thêm khắc sâu, cỗ chân khí này cường đại đến khó có thể tưởng tượng.
Võ giả có thể có chân khí giống như như này?
Long Khởi sơn, trong đình viện.
Khương Tiển đứng trên đầu tường, một tay cầm theo Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, con mắt chăm chú nhìn chằm chằm bầu trời, tay hắn nắm thần binh đều đang run rẩy.
Thừa dịp hắn đưa lưng về phía của mình, Khương Trường Sinh phân ra năm đạo phân thân, cấp tốc tan biến.
Bạch Kỳ trùng hợp thấy cảnh này, nó ghé đầu vào trên móng vuốt, trong ánh mắt tràn đầy trêu tức.
Có trò hay để nhìn
Oanh!
Một đạo kinh lôi to lớn đánh xuống, chiếu sáng toàn thành, dọa đến vô số người toàn thân lắc một cái.
Chỉ thấy lôi vân phun trào, ngưng tụ thành một gương mặt bằng mây to lớn, nhìn xuống Kinh Thành, dị thường doạ người, một màn này để người toàn thành sợ hãi.
Gương mặt bằng mây này tuyệt không phải Đạo Tổ.
- Vương triều không đến trăm năm, cũng dám ngỗ nghịch Hiển Thánh động thiên, cũng dám muốn cầu chiếm đoạt thiên hạ?
Giọng nói lạnh lùng vang lên, như thần đang gào thét, rõ ràng truyền vào trong tai tất cả mọi người.
Toàn thành xôn xao, bách tính run lẩy bẩy, nhưng không có bao nhiêu người chạy trốn, bởi vì trong kinh thành còn có một vị tiên nhân.
- Đạo Tổ, còn không hiện thân, để phàm nhân lãnh hội sự mạnh mẽ của Thiên chi cảnh.
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía Long Khởi quan.
Khương Tiển quay đầu.
Mặt Khương Trường Sinh không biểu tình, cất bước tiến lên, đạp không bay lên, dưới chân hiện ra mây mù.
Hắn đằng vân giá vũ, bay đến vùng trời Kinh Thành, Câu Trần Thiên Công Đại Vũ Bào lóng lánh Thần Quang phía dưới bầu trời tối tăm, cũng làm cho rất nhiều bách tính, võ giả trông thấy thân ảnh của hắn.
Thấy Đạo Tổ hiện thân, tâm người toàn thành đều an định lại.
Khương Trường Sinh bay tới dưới gương mặt bằng mây, đối mặt gương mặt bằng mây to lớn, hắn nhỏ bé như con kiến hôi, giống như đang đối mặt trời xanh.
- Đạo Tổ, cho ngươi thêm một cơ hội, từ bỏ Đại Cảnh, chớ có là địch với khắp thiên hạ.
Tiếng nói lạnh lùng lần nữa vang lên, ngữ khí tràn ngập cảm giác áp bách.
- Ta phù hộ Đại Cảnh, nếu như Đại Cảnh đối địch với cả thiên hạ, ta đây sẽ là địch với cả thiên hạ.
Giọng Khương Trường Sinh vang lên, tiếng mặc dù không to bằng đối phương, nhưng quanh quẩn ở trên không kinh thành, làm cho tất cả mọi người đều có thể nghe được.
Khương Tử Ngọc lộ ra nụ cười, Khương Tú sùng bái nhìn về phía Khương Trường Sinh.
Dưới cái nhìn soi mói của tất cả mọi người, Khương Trường Sinh hóa thành một đạo kim quang phóng tới gương mặt bằng mây to lớn, oanh một tiếng, mặt mây to lớn bị đánh tan, lôi vân cuồn cuộn bị đánh tan thành từng mảnh từng mảnh, mà kim quang thì tan biến trên biển mây.
Một tay hắn bắt lấy mặt nạ vàng kim của người áo đen, xuyên thấu tầng tầng biển mây, đi vào trong trời cao, sau đó buông tay.
Người áo đen cả kinh thối lui, cùng hắn bảo trì khoảng cách trăm trượng.
- Thật nhanh..... Vừa rồi vậy mà không thể thoát khỏi.....


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất