Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 266: Hấp thu thiên hạ khí vận, Kiếm Thần xuất thế (1)

Chương 266: Hấp thu thiên hạ khí vận, Kiếm Thần xuất thế (1)
Khương Trường Sinh nói:
- Không có gì, vừa rồi mới duỗi cái lưng mệt mỏi.
Duỗi người một cái để cả tòa núi rung động?
Bọn hắn khó tin nhìn chằm chằm Khương Trường Sinh, nếu những người khác nói lời này, bọn hắn chắc chắn khịt mũi coi thường, cảm thấy hài hước, nhưng lời nói từ trong miệng Khương Trường Sinh, bọn hắn tin.
Khương Trường Sinh ngồi tĩnh tọa ở dưới Địa Linh thụ bắt đầu luyện công, Khương Tiển hít sâu một hơi, cũng bắt đầu tu luyện Đại Chu Thiên Thần Công.
Hắn muốn dùng sư tổ làm mục tiêu.
Cuối cùng sẽ có một ngày, hắn cũng sẽ mạnh mẽ như sư tổ, đi đến mức độ duỗi người một cái sẽ làm rung động cả một ngọn núi.
Trong sông núi, Thiên Sách quân ra roi thúc ngựa tiến lên, Từ Thiên Cơ đang xông lên phía trước nhất quay đầu hô:
- Trước chạng vạng tối hôm nay, nhất định phải chạy tới toà thành tiếp theo, chỉ cần chiếm lĩnh xuống, toàn quân nghỉ ngơi năm ngày.
Lời vừa nói ra, các tướng sĩ phía sau dồn dập reo hò.
Trải qua mấy năm chinh chiến, Thiên Sách quân đã thuế biến, không chỉ là từng người võ công cao cường, luồng sát khí này tụ tập cùng một chỗ, đã hóa thành toàn thể, chỉ là khí thế công kích đã vượt qua cả đại quân trăm vạn.
Dương Chiêu Đế cùng Từ Thiên Cơ sóng vai cưỡi ngựa, hắn mở miệng hỏi:
- Đại Hoang tựa hồ từ bỏ chống lại, đã có nửa tháng không có Thần nhân đột kích.
- Ha ha, một ngày không dùng cẩm nang của Hoang Xuyên và Lăng Tiêu đang mang theo, sao bọn hắn lại dám đến, người nào cũng không muốn làm kẻ chết thay.
Từ Thiên Cơ cười to nói, thoải mái đến cực điểm.
Từng có lúc, hắn cho tới bây giờ không nghĩ rằng mình sẽ suất quân giết tới cương thổ cách Đại Cảnh mười vạn dặm, giục ngựa giang hà, quả nhiên là rất thoải mái.
Chỉ cần bắt lại Đại Hoang, công lao của hắn sẽ vượt qua khai quốc đại tướng quân, hắn ngẫm lại đã cảm thấy xúc động.
Dương Chiêu Đế cảm khái nói:
- Cẩm nang của Đạo Tổ xác thực khó lường.
Trước kia, hắn còn muốn khiêu chiến đạo tổ, cũng may bị hoàng đế sớm thu phục, bây giờ hưởng thụ công danh lợi lộc, chinh chiến thiên hạ, mạnh hơn tranh bá võ lâm rất nhiều.
Hai vị tướng quân giấu trong lòng kỳ vọng mỹ hảo, ngăn không được nụ cười trên mặt.
Đúng lúc này.
Dương Chiêu Đế thu lại nụ cười, nheo mắt lại, trầm giọng nói:
- Phía trước có người.
Từ Thiên Cơ đi theo nhìn lại, trên sườn núi bên ngoài mấy dặm có một người dạo bước tới phía bọn hắn, người kia mặc áo trắng, khoác trên người một kiện áo khoát đen, đầu đội mũ tơi, vác trên lưng sọt kiếm, bên trong chất đầy bảo kiếm.
Mặc dù đối mặt hai mươi vạn Thiên Sách quân, hắn vẫn không có dừng lại hoặc cải biến hướng đi.
Từ Thiên Cơ nhìn không thấu đối phương, quát:
- Hoang Xuyên!
Phía sau, Hoang Xuyên nhảy ra từ trong đại quân, cấp tốc nhảy đến sau lưng Từ Thiên Cơ, đứng ở trên lưng ngựa, ánh mắt của hắn rơi ở trên người nam tử khiên sọt kiếm phía xa.
- Không cảm giác được khí tức của hắn, không rõ ràng hắn là Thần Nhân, hay càng mạnh hơn.
Hoang Xuyên híp mắt nói, hắn nhếch miệng lên, yên lặng móc ra cẩm nang từ trong ngực.
Nam tử khiên sọt kiếm đột nhiên tan biến, để con ngươi ba người Từ Thiên Cơ co rụt lại.
Bọn hắn tựa hồ cảm nhận được cái gì, cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy nam tử khiên sọt kiếm trống rỗng xuất hiện trên đỉnh đầu bọn họ, tiếp tục đi tới.
Ba người quay đầu nhìn lại, nam tử kia tựa hồ không có ý xuất thủ, đan xen mà qua trên không đại quân.
Nam tử khiên sọt kiếm không quay đầu lại, cúi đầu tiến lên, mãi cho đến khi tan biến trong dãy núi phía sau.
Dương Chiêu Đế nhíu mày hỏi:
- Mục tiêu của đối phương có phải là những quân đội khác đằng sau hay không?
Từ Thiên Cơ suy nghĩ nói:
- Hẳn là không phải, bằng không hắn không cần đi qua trước mắt chúng ta, có khả năng chẳng qua là đi ngang qua, thiên hạ này luôn có vài cao thủ nhàn vân dã hạc.
Dương Chiêu Đế cảm thấy có lý, chuyên tâm nhìn về phía trước.
Hoang Xuyên nghiêng thân, nhìn về phía nam tử khiên sọt kiếm rời đi, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác lo lắng.
Bên trong một cung điện, Thiên Mệnh Mệnh Tôn đứng ở trên điện, phía trước trên đài cao có một lão giả có thân thể dị thường cường tráng đang ngồi, người mặc áo bào trắng kim văn, hai tay của hắn chống đỡ bên trên một cây quải trượng, khuôn mặt hắn đầy tang thương, thương ban che kín, mi trắng che mắt, tựa như đang nhắm mắt lại.
Hắn chính là người cầm quyền trước mắt của Hiển Thánh động thiên, Tru Lục thánh quân.
Tại Hiển Thánh động thiên, người cầm quyền mỗi một thời đại đều có thể coi là Thánh Quân. Hai bên Mệnh Tôn có hai hàng võ giả đang ngồi, từng người khí vũ bất phàm, bọn tất cả hắn đều là cường giả Kim Thân cảnh, trên mặt của mỗi người giờ phút này đều hiện ra vẻ tức giận.
- Thánh Quân, Đạo Tổ mạnh đã vượt qua Thiên chi cảnh, việc này đã kết thù, không có đường quay đầu.
Mệnh Tôn trầm giọng nói, nói đến việc này, song quyền của hắn nắm chặt.
Thiên Tôn cũng đã chết, hắn rất khó tiếp nhận.
Tru Lục thánh quân chậm rãi mở lời:
- Chu sư đệ tuy là nhỏ tuổi nhất bên trong Động Thiên tam đại thiên chi cảnh, nhưng dầu gì cũng là Thiên chi cảnh, Đạo Tổ đã không phải tồn tại mà chúng ta có thể chế ước.
Những cao thủ Kim Thân cảnh Hiển Thánh động thiên trầm mặc, không người nào mở miệng.
Mệnh Tôn hỏi:
- Thế cứ tính như vậy? Có Đạo Tổ tọa trấn Đại Cảnh, Đại Cảnh sẽ một mực khuếch trương, Thánh Quân như thế nào ngưng tụ khí vận thiên hạ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất