Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 269: Khương Tử Ngọc ý nguyện, Kiếm đạo mạnh nhất (2)

Chương 269: Khương Tử Ngọc ý nguyện, Kiếm đạo mạnh nhất (2)
Khương Tử Ngọc lắc đầu nói:
- Tư chất của ta không bằng sư huynh, mà tập võ cần hao phí số lượng lớn thời gian, tinh lực, nếu ta dừng lại chuyên tâm tập võ, cũng chưa chắc sẽ thành công, nếu thất bại ngược lại lãng phí thời gian, còn không bằng dùng tuổi thọ có hạn để Đại Cảnh cường thịnh hơn, mà lại.....
Khương Trường Sinh nói:
- Bởi vì Tú Nhi sao?
Khương Tử Ngọc gật đầu, cảm khái nói:
- Tư chất võ đạo của hắn không được, đời này ngay cả Thần Tâm cảnh đều không thể đi đến, ta không thể để hắn chấp chưởng chính vụ thay ta, mà ta tự tư truy cầu võ đạo, để cầu kéo dài tuổi thọ, lại tham hoàng vị trăm năm.
Trước kia, hắn quả thật nghĩ như vậy, lòng Đế Vương sâu như biển, nhưng sau khi Hoa Kiếm Tâm qua đời, hắn không muốn tự mình đưa tiễn nhi tử.
Khương Trường Sinh yên lặng, hắn không đồng ý đối với cách Khương Tử Ngọc làm, cũng không có phản đối, quyết định tôn trọng ý nguyện của hắn. Nếu như Khương Tử Ngọc triệt để truy cầu võ đạo, tất nhiên sẽ khiến Khương Tú mệt nhọc, Khương Tú làm Thái Tử cả một đời, sau khi chết đi, xác thực rất uất ức, Khương Tử Ngọc quyết định từ bỏ võ đạo, dùng thời gian còn lại mở rộng củng cố giang sơn cho Khương Tú, khiến cho hắn dễ tiếp quản giang sơn hơn.
Từ xưa đến nay, nhà đế vương là vô tình nhất, hoàng đế càng xem hoàng vị càng nặng hơn thân tình, Khương Tử Ngọc có thể có ý tưởng như vậy, xác thực hiếm thấy bên trong Đế Vương.
Luyện Đan thuật của Khương Trường Sinh không quá siêu phàm, lại thêm thế giới võ đạo hạn chế, sinh tử của người bên ngoài, hắn chỉ có thể nhìn, hắn còn chưa đủ mạnh mẽ, không thể vạn sự như ý.
Một đêm này, hai cha con hàn huyên rất lâu.
Kiếm Thần đột kích.
Tin tức này cấp tốc truyền ra khắp Đại Cảnh, truyền thuyết liên quan tới Kiếm Thần cũng cấp tốc toát ra, dẫn tới bốn mươi chín châu bàn tán sôi nổi.
Cao thủ tuyệt thế hai trăm năm trước, hoành không xuất thế, khiêu chiến Đại Cảnh Đạo Tổ.
Vô số võ giả vì đó phấn chấn, dồn dập chạy tới Kinh Thành Ti Châu, chuẩn bị xem kịch.
Kiếm Thần tuy là lăng không dậm chân đi đường, nhưng hắn mỗi khi đi một bước đều rất nhanh, một bước trăm trượng, khoảng cách đến Ti Châu càng ngày càng gần.
Vùng trời Kinh Thành, trên biển mây, Khương Trường Sinh đang cùng Khương Tiển luận bàn, tay Khương Tiển cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, thẳng thắn thoải mái, bá khí tuyệt luân, nhưng vô luận hắn như thế tiến công nào cũng không cách nào làm Khương Trường Sinh bị thương.
Khương Trường Sinh tuy là đang nhường, nhưng cũng sẽ có tới có lui đánh với hắn, dùng quyền cước bản thân luận bàn cùng Khương Tiển, như thế này mới có thể có tác dụng dạy bảo.
Hắn đã hết sức khắc chế mình, nhưng quyền cước của hắn vẫn như cũ để Khương Tiển rất khó chịu.
Đánh không đến thời gian một nén nhang, Khương Tiển từ bỏ.
Hai người trở lại bên trong sân vườn.
Khương Tiển ngồi dưới đất, há mồm thở dốc, toàn thân đầy mồ hôi, Khương Trường Sinh trái lại, mây trôi nước chảy.
Hai tay của hắn chống đất, tò mò hỏi:
- Sư tổ, bình thường không có xem ngài luyện thể, vì sao khí lực ngài lớn như thế?
Bạch Kỳ cười nói:
- Đạo Tổ cảnh giới cao, mặc dù không có chuyên môn luyện thể, khí lực cũng không phải ngươi có thể so sánh, ngươi nghe nói qua thể tu Chân Nguyên cảnh đánh chết Thần Nhân chưa?
Khương Tiển cảm thấy có đạo lý.
Khương Trường Sinh nói:
- Nửa năm sau, Phù Nguyệt thế gia tổ chức võ lâm thịnh hội, ngươi hộ tống Long Khởi quan tiến đến, nếu có người muốn ngươi xuống tràng luận bàn, ngươi có khả năng ra tay, nhưng nhớ ra tay đúng mực, không được lấn át chủ nhà người ta.
Khương Tiển nghe xong, kinh hỉ, hưng phấn hỏi:
- Không phải nói đến Kim Thân cảnh mới có thể xuống núi sao?
- Xuống núi là để ngươi đối đầu ngoại địch, võ lâm Đại Cảnh cũng không phải ngoại địch, sau lần này đi, ngươi còn về được, tiếp tục tập võ.
- Được.
Khương Tiển nhếch miệng cười nói, đầy mắt hắn là vẻ chờ mong.
Người tập võ vốn tranh cường háo thắng, có cơ hội hiện ra bản thân mình mạnh mẽ, Khương Tiển nào có thể từ chối?
Khương Trường Sinh ngồi xuống, bắt đầu luyện công.
Luận bàn cùng Khương Tiển, không có sinh tồn ban thưởng, có lẽ bởi vì Khương Tiển không có sát tâm, cho nên không tính kiếp nạn.
Bạch Kỳ cảm khái nói:
- Kinh Thành càng ngày càng nhiều võ giả, xem ra Kiếm Thần sắp tới.
Ngọc Nghiên Dật thổi Kiếm Thần đến lợi hại như vậy, nó đã không kịp chờ đợi muốn nhìn Khương Trường Sinh chiến kiếm thần.
Khương Tiển gật đầu nói:
- Xác thực, trong kinh thành còn có khí tức Thần nhân, đoán chừng là đến từ Phù Nguyệt thế gia, cũng muốn tới quan chiến.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, nói:
- Sắp đến, nhiều nhất ba ngày.
Hắn đã cảm nhận được cỗ kiếm ý cường đại kia của Kiếm Thần.
Xác thực rất mạnh.
Hắn cũng đang chờ mong một trận chiến này.
Đến lúc đó đánh như thế nào đây?
Bên ngoài Ti Châu, nông phu trong dãy núi, hành giả đi đường, võ giả dồn dập ngẩng đầu, ngưỡng vọng tình cảnh hùng vĩ trên trời.
Chỉ thấy đếm không hết thanh kiếm tung hoành lăng không, hình thành một hàng dài, liếc mắt quét tới, căn bản đếm không hết có bao nhiêu thanh kiếm, nhìn không thấy cái đuôi, mà trước bầy kiếm có một thân ảnh đạp không tiến lên, chính là nam tử khiên sọt kiếm trước đó mà đám người Từ Thiên Cơ gặp phải.
Kiếm Thần.
Nhìn như hắn đi rất chậm, nhưng một bước vượt qua trăm trượng, bầy kiếm sau lưng theo sát phía sau, vô cùng hùng vĩ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất