Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 270: Kiếm Thần đến Ti Châu

Chương 270: Kiếm Thần đến Ti Châu
Nếu nhìn kỹ lại, trùng trùng điệp điệp thanh kiếm lượn lờ kiếm khí, như là vòi rồng quấn quanh bầy kiếm, khí thế cực mạnh.
Kiếm Thần bỗng nhiên đưa tay, lấy ra một phong thư từ trong ngực, ném một cái về phía trước, một thanh bảo kiếm sau lưng đột nhiên bắn ra, đâm xuyên thư, lấy tốc độ cực nhanh tan biến tại phần cuối thiên địa.
Thanh kiếm này dùng tốc độ siêu nhanh vượt ngang dãy núi, lướt qua từng tòa thành trì Ti Châu, bay vào trong kinh thành, một đường phóng tới Long Khởi quan, các binh lính thủ thành đều thấy biển mây bị xé mở, nhưng không có bắt được thanh kiếm kia.
Khương Trường Sinh mở mắt, thanh kiếm kia đang lao nhanh về phía chỗ đình viện của hắn.
Khương Tiển tựa hồ cảm nhận được cái gì, đột nhiên mở mắt, con ngươi hắn thít chặt.
Thật nhanh.
Hắn vừa muốn đứng lên, Khương Trường Sinh đưa tay, duỗi ra hai ngón tay, thanh kiếm kia theo đó bị lệch hướng đi, bay vào giữa hai ngón tay của hắn.
Từng mảnh từng mảnh lá cây Địa Linh thụ rơi xuống, đều bị kiếm khí cắt đi.
Khương Trường Sinh gỡ xuống thư trên thân kiếm, mở ra xem.
Khương Tiển, Bạch Kỳ lại gần.
- Đại Cảnh Đạo Tổ, tại hạ cả đời si mê võ đạo, nghe nói võ học Đạo Tổ có một không hai thiên hạ, hạ dùng Kiếm đạo mạnh nhất bình sinh đến đây khiêu chiến, mong Đạo Tổ chuẩn bị sẵn sàng.....
Khương Tiển nhớ kỹ, chữ viết bên trên thư này vậy mà cũng ẩn chứa từng kiếm ý bén nhọn.
- Quả thật hung hăng càn quấy, dám trước hạ chiến thư, không đánh lén, hắn thật sự nghĩ rằng mình có cơ hội?
Bạch Kỳ khịt mũi coi thường nói.
Khương Tiển cau mày nói:
- Nhưng kiếm vừa rồi xác thực rất nhanh, người này xác thực rất mạnh.
Khương Trường Sinh buông kiếm xuống, thư tín trong tay đi theo bùng cháy, hóa thành tro tàn.
Khương Tiển tò mò hỏi:
- Sư tổ, ngài nghĩ kỹ đánh như thế nào chưa? Là cùng hắn so kiếm, hay dùng Trần gia Khí Chỉ?
Thế nhân ai chẳng biết hiểu Đạo Tổ cũng biết kiếm thuật, Thái Thanh kiếm thuật đã là tuyệt học trong truyền thuyết.
Trần gia Khí Chỉ mạnh mẽ, nhất chỉ phá muôn vàn tuyệt học, trước mắt còn chưa thất bại qua.
Khương Trường Sinh xoay tay phải, lấy ra Xạ Nhật thần cung, đâm trên mặt đất, bảo thạch bảy màu trên thân cung chiếu rọi trên mặt Khương Tiển, Bạch Kỳ.
- Đây là thần binh gì?
Khương Tiển bị kinh diễm, vô ý thức sờ sờ Xạ Nhật thần cung.
Khương Trường Sinh không có ngăn cản, nói:
- Đây là thần cung ta luyện chế, thật ra so với kiếm thuật, ta am hiểu tiễn thuật hơn.
Khương Tiển vô ý thức kích thích dây cung Xạ Nhật thần cung, hắn trừng to mắt, sau đó dùng sức, vô luận hắn dùng sức như thế nào, cũng không cách nào kéo động Xạ Nhật thần cung.
Bạch Kỳ mở lời:
- Đừng giả bộ, không buồn cười.
Khương Tiển kìm nén đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nói:
- Ta thật không có giả vờ, không tin, ngươi thử một chút.
Hắn buông tay, để Bạch Kỳ thử một chút.
Bạch Kỳ nâng lên vuốt sói ngoắc ra một cái, vậy mà câu không động nổi.
Khương Tiển nhìn về phía Khương Trường Sinh, phấn khởi hỏi:
- Thần binh như thế, còn nữa không?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Không có, dù sao vật liệu luyện khí tốt khó tìm, thế nào, bảo bối của sư tổ lợi hại chứ.
Khương Tiển hưng phấn gật đầu, nói:
- Sư tổ, lúc nào tăng thêm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cho ta đi.
So với cung tiễn, hắn càng ưa thích Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, một tấc dài một tấc mạnh, chẳng qua vạn cân đã không thỏa mãn được hắn.
- Chờ một chút đi, ta đã để phụ hoàng ngươi lưu ý vật liệu luyện khí càng nặng.
Khương Trường Sinh cười ha hả nói.
Hắn quay đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt đầy trêu tức.
Kiếm Thần, xem Kiếm đạo mạnh nhất của ngươi có thể đỡ được một tiễn của ta hay không.
Kiếm Thần đến Ti Châu.
Việc này để Kinh Thành xôn xao, võ giả trên dưới Võ Phong càng ngày càng nhiều, số lượng lớn võ giả tụ tập ở ngoài thành, phóng tầm mắt nhìn tới, bên trong phương viên mười dặm tất cả khách sạn tạm thời, mọi nhà sinh ý đông nghẹt, toàn là đang đợi trận quyết chiến võ đạo đỉnh phong này.
Đạo Tổ chính là tiên nhân đương thời, nhưng Kiếm Thần càng là cường giả cái thế hai trăm năm trước, tuổi thọ của hắn vượt qua phàm phu tưởng tượng, trong mắt bọn hắn, Đạo Tổ, Kiếm Thần đều không phải phàm nhân.
Quan lại quyền quý, đám thương nhân cũng đang chờ mong một trận chiến này, bởi vì Kiếm Thần đến, dẫn đến việc buôn bán bên trong toàn thành tăng vọt, thương nhân đều cười đến không ngậm miệng được.
Ngay cả hoàng tử, công chúa, Hoàng Phi mấy người ở trong hoàng cung cũng đang thảo luận trận chiến này.
Trên mái hiên Kim Loan điện, Khương Tử Ngọc cùng Khương Tú mở tiệc mà đợi, hai cha con khó được thanh nhàn như hiện tại.
Khương Tú nói:
- Phụ hoàng, nhiều nhất một năm, Đại Hoang sẽ triệt để bị Đại Cảnh chiếm đoạt, tiếp đó, ngài dự định như thế nào?
Khương Tử Ngọc nằm tựa ở trên mái hiên, trong tay cầm lấy một quả lê, hắn một bên ăn, một bên cười nói:
- Trẫm tự nhiên muốn lại tiếp tục chiến, sinh thời, tận khả năng để cương thổ Đại Cảnh mở rộng.
Khương Tú vội vàng nói:
- Phụ hoàng nhất định sống lâu trăm tuổi, không, hai trăm tuổi.
- Đứa nhỏ ngốc, trẫm rõ ràng nhất thân thể của trẫm, nếu như không đến cảnh giới Thần Nhân, người nào có thể sống đến hai trăm tuổi, trăm tuổi cũng khó khăn.
Khương Tử Ngọc cười nói, ánh mắt của hắn nhìn phương xa, trên mặt mang theo nụ cười.
Hắn đã quẳng cục nợ, cả người lộ ra vô cùng dễ dàng, không sợ sinh tử, không sợ luân hồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất