Chương 275: Chân trời góc biển, báo mộng thần cổ (1)
Khương Trường Sinh cũng không có đi xem Hiển Thánh động thiên, chủ yếu là không cần thiết, trong thời gian ngắn Hiển Thánh động thiên đoán chừng không còn dám tới.
Hắn một lần nữa trở lại dưới cây, bắt đầu luyện công, khôi phục linh lực.
Khương Tiển cùng Kiếm Thần cũng trò chuyện, thấy Khương Tiển cốt cách kinh kỳ, Kiếm Thần còn muốn truyền y bát, Khương Tiển lắc đầu từ chối.
Hắn không thích kiếm.
Quá mềm mại.
Thiên địa kiếm ý của Kiếm Thần xác thực bá đạo, để cho người ta máu nóng sôi trào, nhưng vẫn không phù hợp phong cách võ đạo Khương Tiển mong muốn.
Hắn càng ưa thích nhất lực phá vạn pháp, một đao chém xuống, quản nó là núi là biển, tất cả đều bổ ra.
Chuyện Kiếm Thần thảm bại truyền khắp thiên hạ, để võ giả thiên hạ cảm khái Đạo Tổ mạnh mẽ, Thiên Sách quân vẫn đang ở trong đại hoang không ngừng công thành chiếm đất.
Càn Vũ năm bốn mươi sáu, xuân mới.
Hoàng đế Đại Hoang mang theo hoàng thất, đại thần còn sót lại treo cổ tự sát bên trong hoàng cung, cũng sai người đốt cháy hoàng cung Đại Hoang, đến tận đây, vương triều cuối cùng tồn tại thời gian dài nhất bên trên đại lục đã triệt để hủy diệt.
Các triều khắp thiên hạ mặc dù sớm đã dự báo được việc này, nhưng khi nó thật phát sinh, vẫn vì đó thổn thức.
Đại Cảnh bắt đầu thu phục giang sơn còn lại của Đại Hoang, cương thổ Đại Cảnh cấp tốc khuếch trương đến dài rộng mười mấy ngàn vạn dặm.
Khương Trường Sinh nghe Khương Tử Ngọc hồi báo, trong lòng cảm khái vạn phần, bản đồ như thế thả ở Địa Cầu kiếp trước, vương triều đã có khả năng lượn quanh Địa Cầu một vòng, nhưng dù cho như thế, khoảng cách thống nhất thiên hạ vẫn rất xa xôi, chớ nói chi thế giới võ đạo này vẫn tồn tại đại lục khác.
Thiên hạ to lớn, không người biết được.
Khương Tử Ngọc thoải mái đến cực điểm, hai cha con uống rượu bên vách núi, không người quấy rầy.
Hắn để chén rượu xuống, nói:
- Nhi tử đã nói chuyện của ngài cho Tú Nhi, còn bao gồm thân thế của Bình An, ngài không trách chứ?
Hắn đã sớm biết thân thế chân thực của Bình An, bằng không cũng sẽ không nói với Ngọc Cầm Bồng bọn hắn là huynh đệ, người ngoài cho rằng bọn họ là tình như huynh đệ, nhưng chính hắn rõ ràng chân tướng.
Từ khi triều tông mất đi uy hiếp đối với Đại Cảnh, lúc hai cha con nói chuyện phiếm, Khương Trường Sinh cũng sẽ tâm sự chuyện mình đã trải qua, bất quá đối với tu tiên và hệ thống sinh tồn, hắn không nhắc tới một lời, có chuyện ngay cả nhi tử cũng không thể nói.
Dù sao hắn là Tu Tiên giả bị thế giới võ đạo gạt bỏ.
Nghe nhi tử nói trước báo sau, Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, hắn đã không quan tâm chút việc vặt này, dù sao đều là chuyện cũ trước kia.
Mỗi lần hai người nói chuyện, Khương Trường Sinh đều sẽ dùng linh lực ngăn cách, dù cho Kiếm Thần cũng nghe không được.
Hắn mở miệng hỏi:
- Tiếp theo thì sao, Đại Cảnh dự định như thế nào?
Khương Tử Ngọc nói:
- Chỉnh đốn giang sơn, để phiên vương thu phục cương thổ Phù Nguyệt thế gia, Đại Cảnh đã đủ lớn, không đáng để trẫm nhìn chằm chằm mọi chuyện, đáng tiếc, kiếp này vô duyên va với Đại Tề.
Hắn dừng một chút, cảm khái nói:
- Tề Duyên cái tên kia đúng là tu kiến đạo quan cho ngài, căn cứ theo Bạch Y hồi báo, bên trong Đại Cảnh trước mắt đã có bốn mươi bảy tòa đạo quan thuộc về ngài, hắn không chỉ tu kiến đạo quan đơn giản như vậy, mỗi khi đi đến một chỗ, sẽ còn tuyên truyền dấu vết những chuyện kia của ngài.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Thuận tiện nhắc về lý niệm không chiến tranh?
Khương Tử Ngọc cười to:
- Xác thực, mặc dù hài hước, nhưng trẫm cũng thật kính nể hắn, ít nhất hắn dùng bước chân mình đi lên từng tấc đất để cố gắng.
Thanh danh Tề Duyên cũng dần dần truyền ra bên trong Đại Cảnh, bách tính còn tốt, thế nhưng võ lâm đều lấy Tề Duyên ra làm trò cười, cảm thấy đầu óc người này có vấn đề, còn rấ cố chấp, cười nhạo Tề Duyên, nhưng bên người hắn dần dần có càng nhiều tín đồ, cùng hắn tôn sùng đạo không chiến.
- Đúng rồi, phụ thân, ngài muốn đạo quan, để thế nhân cung phụng ngài, vì sao không cho ta giúp ngài?
Khương Tử Ngọc tò mò hỏi.
Khương Trường Sinh lắc đầu nói:
- Ta chỗ nào cần người cung phụng, chỉ là muốn khảo nghiệm Tề Duyên thôi.
Khương Tử Ngọc bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác mình suy nghĩ nhiều.
Khương Trường Sinh âm thầm thở dài một hơi.
Sở dĩ không cho Khương Tử Ngọc hỗ trợ tuyên truyền, chính là sợ chuyện làm lớn, về sau không biết kẻ địch thông qua việc này tìm tòi đến hắn cần tín ngưỡng, vậy thì phiền toái, hương hỏa liên quan đến hắn độ kiếp, không qua loa được.
Mặc dù có một tia khả năng bại lộ, cũng phải tận lực ngăn chặn.
Hiện tại rất tốt, hắn an cư tu luyện ở bên trong Long Khởi quan, không hỏi thế sự, bất kỳ người nào cũng không nghĩ đến hắn cần người cung phụng.
Nếu hoàng đế hạ chiếu, chuyện này sẽ không giống, thế lực khác cũng không phải người ngu, Đạo Tổ tọa trấn Đại Cảnh, cái gì đều không cầu, chỉ cầu người cung phụng, mưu đồ gì?
Khương Trường Sinh đã không sợ hết thảy thế lực trên phiến đại lục này, nhưng còn có hải ngoại cùng với mặc đại lục khác, võ đạo càng thêm cường thịnh, vẫn cần chú ý cẩn thận.
Để cho địch nhân vĩnh viễn không dò rõ lai lịch cùng thực lực của mình, mới có thể vĩnh viễn miểu sát kẻ địch.
Mấy chục năm qua, Long Khởi quan thường xuyên có thám tử của thế lực khắp nơi đến đây, ngay cả đệ tử Long Khởi quan đều không biết Khương Trường Sinh mạnh bao nhiêu, sao bọn hắn có thể tìm kiếm ra, trừ phi tự mình đối mặt Khương Trường Sinh, kia không thể nghi ngờ là muốn chết.