Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 276: Chân trời góc biển, báo mộng thần cổ (2)

Chương 276: Chân trời góc biển, báo mộng thần cổ (2)
Hai cha con tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm, Khương Trường Sinh phát hiện cả người Khương Tử Ngọc trở nên rộng rãi, không còn hở cái là thống nhất thiên hạ, chỉ có giang sơn xã tắc, hắn cũng tâm sự về những chuyện lý thú mà mình nghe được.
Một mực đến màn đêm buông xuống, Khương Tử Ngọc rời đi, Khương Trường Sinh một lần nữa trở lại bên trong viện.
Kiếm Thần, Khương Tiển, Bạch Kỳ đều đang luyện công, Khương Trường Sinh cũng không có quấy rầy bọn hắn.
Sau mấy tháng.
Khương Tiển đi theo đệ tử Long Khởi quan xuống núi, Vạn Lý suất lĩnh một nhóm đệ tử võ công cao cường đi Phù Nguyệt thế gia, Thanh Nhi thì lần đầu bắt đầu nếm thử quản lý Long Khởi quan.
Tháng ngày trở nên nhàn nhã, Khương Tử Ngọc thường thường sẽ tới tìm Khương Trường Sinh, dần dần, cũng bắt đầu quen thuộc với Kiếm Thần.
Hắn cảm thấy rất hứng thú đối với một đời Kiếm Thần, Kiếm Thần cũng cảm thấy hứng thú đối với Đế Vương như hắn, tuy có Đạo Tổ làm chỗ dựa, nhưng quản lý giang sơn Đại Cảnh quả thật không tệ, đây cũng không phải Đạo Tổ hỗ trợ, tất cả đều là công lao của bản thân hắn, ổn định giang sơn xã tắc mới có thể chống đỡ Đại Cảnh không ngừng khuếch trương.
Một năm này, trong chốn võ lâm Đại Cảnh sinh ra một tuyệt đại thiên kiêu.
Đồ tôn của Đạo Tổ, Khương Tiển.
Người này trời sinh kỳ lạ, lại có ba con mắt, tham gia võ lâm thịnh hội lực áp ba tôn Thần nhân, uy chấn võ lâm.
Sau khi Khương Tiển trở về, rất đắc ý kể lại, để Bạch Kỳ rất muốn đánh hắn.
······
Thoáng chớp mắt, lại là một năm đã đi qua.
Càn Vũ năm bốn mươi bảy.
Đại Cảnh triệt để chiếm đoạt giang sơn Đại Hoang, càng nhiều vương triều đi trước lấy lòng Đại Cảnh, sợ bị Đại Cảnh chiếm đoạt.
Hoang Xuyên, Lăng Tiêu cuối cùng trở về, trả hai cái cẩm nang lại cho Khương Trường Sinh, còn chưa từng sử dụng qua để bọn hắn cảm thấy thật đáng tiếc.
Thiên hạ dừng lại chiến sự, Đại Cảnh chuẩn bị chỉnh đốn mấy năm.
Một ngày này, ban đêm.
Khương Trường Sinh trở lại trong phòng, cảm giác Luân Hồi ấn ký của Hoa Kiếm Tâm, bắt đầu thi triển thuật báo mộng, báo mộng cho Hoa Kiếm Tâm sau khi chuyển thế.
Hoa Kiếm Tâm đã đầu thai bốn năm, ba mươi vạn giá trị hương hỏa đổi lấy tư chất, Hoa Kiếm Tâm chắc chắn thiên sinh thông minh, nàng bốn tuổi hẳn là có thể dễ dàng trao đổi với người khác.
Rất lâu, Khương Trường Sinh cuối cùng báo mộng thành công, ý thức của hắn tiến vào trong mộng cảnh của Hoa Kiếm Tâm.
Đây là một mảnh thiên địa sáng ngời, ánh nắng loá mắt, trên trời trùng điệp biển mây, tựa như ba mươi ba tầng trời, Khương Trường Sinh xuất hiện trong một mảnh núi rừng, cây cối cao lớn, không tính tập trung, ánh nắng theo khe hở lá cây vương vãi xuống, lưu lại loang lổ đầy đất.
Khương Trường Sinh thấy một bóng người nhỏ bé ngồi tĩnh tọa ở dưới một cây đại thụ, ánh nắng vẩy ở trên người nàng, nàng vậy mà đang luyện công.
Hoa Kiếm Tâm bốn tuổi ăn mặc toàn thân áo trắng, tóc dài đực dây tơ hồng buộc sau đầu, khuôn mặt nhỏ với ngũ quan đẹp đẽ, lộ ra nhu thuận đáng yêu, giống như Tiểu Tiên Nữ.
Khương Trường Sinh đi đến trước gót chân nàng, nàng theo đó mở to mắt, nhìn về phía Khương Trường Sinh.
- Ngươi là ai?
Tiểu Hoa Kiếm Tâm tò mò hỏi.
Khương Trường Sinh ngồi xuống, hỏi:
- Ta đi ngang qua, ta gọi Khương Trường Sinh, ngươi tên là gì?
- Ta gọi Mộ Linh Lạc, vì sao ngươi đi ngang qua nơi này?
Tiểu Hoa Kiếm Tâm cũng chính là Mộ Linh Lạc, trừng mắt nhìn, tiếp tục hỏi.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Lạc đường, ngươi làm sao một người ở bên trong đây?
Mộ Linh Lạc bĩu môi, nói:
- Các nàng không chơi với ta, cũng không ai theo ta luyện công, ta chỉ có thể một người tự chơi.
- Người trong nhà ngươi đối xử với ngươi không tốt sao?
- Phụ thân, mẫu thân, còn có gia gia khen ta rất khỏe, chẳng qua những người khác coi ta là quái vật.....
Mộ Linh Lạc ủy khuất ba ba nói, bắt đầu tố khổ cho Khương Trường Sinh nghe.
Bốn tuổi đã bắt đầu luyện công.
Khá lắm.
Không hổ là thể chất mà ba mươi vạn giá trị hương hỏa đổi lấy.
Khương Trường Sinh nghiêm túc nghe, nguyên lai Mộ Linh Lạc bị người xa lánh, chính là bởi vì nàng trời sinh bất phàm, khí lực lớn, chơi với tiểu hài cùng tuổi, rất dễ dàng làm đau người khác, ngay cả hài đồng mười tuổi cũng bị nàng bóp đến kêu khóc.
Nàng còn tuổi nhỏ, cảm giác mình không dùng lực, là người khác lừa nàng, chuyện người khác có thể làm, chỉ nàng không thể làm, nàng hết sức ủy khuất, thậm chí ngay cả ăn cơm đều phải nhờ tôi tớ đút, bởi vì dễ dàng bóp nát cái bát.
Khương Trường Sinh nghe xong, cảm giác cũng rất chân thật, hai mươi vạn giá trị hương hỏa đổi lấy vận may để gia tộc Mộ Linh Lạc kiếp này hết sức khổng lồ, hẳn là võ đạo thế gia, bởi vì Mộ Linh Lạc thấy có người bay tới bay lui.
Hàn huyên một hồi lâu, Khương Trường Sinh đứng dậy, mời Mộ Linh Lạc cùng một chỗ thám hiểm trong rừng cây, ngược lại đây là mộng, nàng luyện công cũng sẽ không thúc đẩy chân khí sinh trưởng.
Mộ Linh Lạc nghe hắn nguyện ý bồi mình chơi, sướng đến phát rồ.
Hai người vừa nói vừa cười du ngoạn trong rừng cây, Khương Trường Sinh cũng không cảm thấy buồn tẻ, ngược lại cảm thấy thú vị.
Một mực đến trời sáng, Khương Trường Sinh dừng lại, tạm biệt Mộ Linh Lạc.
- Trường Sinh ca ca, ta còn có thể gặp lại ngươi sao?
Mộ Linh Lạc mong đợi hỏi.
Khương Trường Sinh vuốt vuốt đầu của nàng, cười nói:
- Sẽ, lần sau khi nào ngươi một mình, ta sẽ tới chơi với ngươi, ngươi cần siêng năng luyện công, tranh thủ để cho mình khống chế được lực lượng để không làm người khác bị thương, như thế ngươi sẽ không cô đơn nữa.
Mộ Linh Lạc nghiêm túc gật đầu, dưới cái nhìn soi mói của nàng, Khương Trường Sinh dần dần tan biến.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất