Chương 278: Kỳ Duyên thương hội, Đạo Tổ cầu mưa (2)
Khương Tiển tò mò hỏi:
- Vậy ngài làm sao không đi?
Mặt Kiếm Thần không chút thay đổi nói:
- Ta còn không có đi đến mức độ vô địch thiên hạ trên phiến đại lục này, vì sao muốn ra ngoài? Nếu là Độc Cô Cầu Bại, ta tự nhiên muốn đi tới hải ngoại, truy cầu võ đạo mạnh hơn.
Khương Trường Sinh nghe hắn đề cập qua, Thánh Quân Hiển Thánh động thiên đời trước mạnh hơn hắn, hắn bế quan hai trăm năm là muốn khiêu chiến vị Thánh Quân kia, bất quá vừa xuất quan đã nghe nói tên Đạo Tổ, nên muốn trước chiến thắng Đạo Tổ, lại đi khiêu chiến vị Thánh Quân kia.
- Kỳ Duyên thương hội đã mua một tòa lâu ở kinh thành, chuẩn bị mở cửa hàng, đến lúc đó hẳn là sẽ rất náo nhiệt.
Thanh Nhi tiếp tục nói.
Khương Trường Sinh cười nói:
- Đến lúc đó ngươi có thể đi nhìn một cái.
Đối với Kỳ Duyên thương hội đến từ Thiên Hải, Khương Trường Sinh không có quá để ý, Đại Cảnh không sớm thì muộn sẽ đối mặt thế lực hải ngoại, mậu dịch có lẽ thúc đẩy kinh tế Đại Cảnh, sinh sản, thậm chí võ đạo, tựa như hôm đó Vạn Lý điêu trên điện, Khương Trường Sinh cũng nhìn thấy, xác thực rất nhanh, mạnh hơn bồ câu đưa tin bình thường nhiều.
Vạn Lý điêu xuất hiện, là đánh xuống cơ sở cho Đại Cảnh thống nhất thiên hạ trong tương lai, có thể dễ dàng truyền lại thánh chỉ, quân lệnh.
Thanh Nhi và đám người Khương Trường Sinh hàn huyên một hồi lâu, mới rời đi.
Trong đình viện lại khôi phục yên tĩnh, Khương Tiển tiếp tục luyện công, Kiếm Thần tiếp tục quét rác.
Ánh mắt Khương Trường Sinh thì nhìn về một phương hướng, Bạch Long giữa sườn núi lại rơi vào trạng thái ngủ say, mà lần này, nó sẽ đột phá.
Yêu lực trong cơ thể nó đã đi đến mức độ dư thừa, cũng nên đột phá, đi đến cảnh giới yêu thú có thể so với Thần Nhân.
Dựa theo Bạch Kỳ nói, yêu thú có thể so với Thần Nhân hết sức hiếm thấy, phần lớn trốn ở trong núi sâu, xa cách nhân tộc, rừng núi chiếm cứ tuyệt đại bộ phận địa khu ở bên trên đại lục, ẩn giấu bao nhiêu yêu thú, không người biết được.
Một khi Bạch Long đột phá, Long Khởi quan sẽ có ba tôn Thần nhân, phân biệt là Hoang Xuyên, Khương Tiển, Bạch Long, trong đó Khương Tiển có thể đối đầu mấy vị Thần Nhân, dưới tình huống không tính Khương Trường Sinh, chiến lực cấp cao của Long Khởi quan đã có thể so với triều tông.
Quả nhiên là xưa đâu bằng nay.
Khương Trường Sinh lộ ra nụ cười, trong lòng cảm khái.
·····
Càn Vũ năm bốn mươi chín, Đại Cảnh ngày càng phồn hoa lại nghênh đón nóng bức.
Từ tháng thứ ba thứ tư bắt đầu, thời tiết trở nên nóng bức, lúc tháng sáu bảy, các nơi đã có dấu hiệu bùng nổ nạn hạn hán, điều này khiến người trong thiên hạ nghĩ đến tuyết tai ngàn năm mười năm trước.
Khương Tử Ngọc, Hàn Thiên Cơ tìm tới Khương Trường Sinh, nói rằng việc này tương quan đến khí vận thiên hạ, cũng không phải là Đại Cảnh, các vương triều xung quanh phụ thuộc cũng gặp phải loại tình huống này.
Khương Trường Sinh chú ý tới Khương Tử Ngọc gầy gò đi không ít, trong lòng của hắn rất bất đắc dĩ.
Hoàng đế hưởng thụ vận triều khí vận, theo lý mà nói, hẳn là sống được lâu hơn thường nhân, nhưng cũng không phải như thế, căn cứ Kiếm Thần nói, hoàng đế vận triều khác cũng rất khó sống lâu đến trăm tuổi, có lẽ đây là chế ước của thế giới võ đạo.
- Tiếp tục như vậy nữa, đến tháng tám, các nơi nhất định đại loạn, dân chúng lầm than.
Hàn Thiên Cơ cảm khái nói.
Khương Tử Ngọc một mình uống trà, không có phát biểu ý kiến.
- Đã như vậy, ta đây liền cầu mưa đi.
Khương Trường Sinh mở lời, lời vừa nói ra, mọi người động dung, Kiếm Thần đang quét rác cũng ghé mắt, Trần Lễ đứng sau lưng Hàn Thiên Cơ trừng to hai mắt, cho rằng mình nghe lầm.
Hàn Thiên Cơ cố nén xúc động, hỏi:
- Thật chứ?
Khương Trường Sinh gật đầu.
Nên dùng tới hô phong hoán vũ.
Sở dĩ không nhằm vào đầu nguồn, chính là hắn thấy được việc này do Hiển Thánh động thiên làm ra, hắn muốn cho Hiển Thánh động thiên tiếp tục lớn mạnh, để cầu sinh tồn ban thưởng càng lớn.
Hắn chỉ cần bảo vệ cẩn thận bách tính Đại Cảnh là được, vừa hay lần này khí trời ác liệt còn có thể suy yếu thực lực của các vương triều khác.
- Ừm, hạ chiếu đi, trấn an dân tâm, cầu mưa cần thời gian.
Khương Trường Sinh mở lời, nghe vậy, Khương Tử Ngọc gật đầu, trong lòng của hắn cảm khái.
Cầu mưa?
Thật sự không thể tưởng tượng.
Ba người Khương Tử Ngọc rời đi, ngày đó, hoàng đế chiếu cáo thiên hạ, Đạo Tổ muốn vì Đại Cảnh cầu mưa.
Mượn Vạn Lý điêu, trong vòng bảy ngày, bảy mươi hai phủ đều biết việc này, hạ lệnh, để các quận các thành đều dán đầy chiếu này, thiên hạ xôn xao.
Đối với Đạo Tổ mạnh mẽ, không người nghi vấn, nhưng chuyện cầu mưa không thể tưởng tượng, mà lại bây giờ cương thổ Đại Cảnh bát ngát như thế, cầu mưa có thể chiếu cố đến các nơi?
Khương Trường Sinh đã bay tới không trung Kinh Thành, tĩnh toạ trên hư không, tựa như đang cầu nguyện trời xanh.
Tất cả mọi người trong kinh thành ngẩng đầu đã có thể thấy thân ảnh của hắn, dẫn tới nội thành nghị luận ầm ĩ.
Trong một phủ đệ, Đà chủ Kỳ Duyên thương hội Trương Anh cùng các đệ tử thương hội đều ở trong đình viện ngưỡng vọng Khương Trường Sinh.
Trương Anh đã gặp hoàng đế, nhưng hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Đại Cảnh Đạo Tổ.
- Vị Đạo Tổ này không tầm thường, nghe đồn Võ Phong kia chính là hắn chuyển tới, dời ở địa phương cách đây ba ngàn dặm.
- Nói thật, ta có chút không tin chuyện dời núi, bất quá nhiều người bảo rằng mình tận mắt nhìn thấy, khiến cho ta dao động, hiện tại vừa hay nhìn Đạo Tổ có thể cầu mưa hay không, cho dù ở Thiên Hải, cũng không có võ giả có thể thao túng khí hậu thiên địa.
- Có người nói Đạo Tổ cũng không phải võ giả, mà là tiên nhân.