Vừa Thành Tiên Thần, Con Cháu Cầu Ta Đăng Cơ

Chương 279: Ngàn vạn giá trị hương hỏa, Cảnh Thái tông (1)

Chương 279: Ngàn vạn giá trị hương hỏa, Cảnh Thái tông (1)
- Làm sao có thể, chẳng qua là cảnh giới hắn mạnh mẽ, lại nắm giữ tuyệt học không thể tưởng tượng thôi, phải tin tưởng võ đạo, trên đời này thế nào có thần tiên.
- Đạo Tổ hẳn là đi đến Càn Khôn cảnh trong truyền thuyết, cho dù là tại Thiên Hải, cũng là cao thủ tuyệt đỉnh.
Nghe các đệ tử nghị luận, Trương Anh không có mở miệng, mà ngước nhìn Khương Trường Sinh, không biết đang suy nghĩ gì.
.....
Khương Trường Sinh tĩnh toạ hai ngày, bỗng nhiên mở mắt, hắn bắt đầu thi triển hô phong hoán vũ thuật, trong chốc lát, thiên địa nhấc lên gió lớn, gào thét dãy núi cùng Kinh Thành.
Mây đen bỗng nhiên tụ đến, một màn này kinh đến vô số người ngẩng đầu.
Tất cả mọi người đang chờ mong Đạo Tổ cầu mưa thành công, nhưng khi việc này phát sinh, bọn hắn vẫn không nhịn được chấn kinh.
Ầm ầm…
Lôi đình từng trận, mây đen dần dần rơi xuống mưa nhỏ, mưa rơi dần dần biến lớn.
Không bao lâu, mưa to bàng bạc, cọ rửa thiên địa, vô số người trong kinh thành đi ra đường phố, chịu đựng mưa to cọ rửa, lễ bái Đạo Tổ cao cao tại thượng.
Không chỉ Kinh Thành, toàn bộ Ti Châu cũng bắt đầu lần lượt có trời mưa.
Trong đình viện, Kiếm Thần nghẹn họng nhìn trân trối nhìn bóng dáng Khương Trường Sinh phương xa, trong lòng nhấc lên sóng lớn thao thiên.
Đây là võ họ gì?
Phạm vi như thế, đây con mẹ nó thật sự là võ học?

Khương Tử Ngọc đứng trước cửa sổ trong tẩm cung, lẳng lặng nhìn trời mưa to tràn đầy ngoài cửa sổ, trong tay bưng một chén trà nóng.
Những năm qua, hắn già yếu rất nhanh, hắn bảy mươi tuổi không còn uy nghiêm của ngày xưa, như là phàm phu gần đất xa trời.
- Nguyên lai ngài nói đúng, ngài mới là Thiên Mệnh của Đại Cảnh.
Khương Tử Ngọc lộ ra nụ cười, lẩm bẩm, hắn bắt đầu hồi ức về cả đời này của mình, rực rỡ đặc sắc, tất cả đều do phụ thân ban tặng.
Có lẽ là thời điểm nên rời đi.
Khương Tử Ngọc yên lặng suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Khương Trường Sinh trên bầu trời hư không tiêu thất, mà mưa to còn đang tiếp tục, khu trục khí tức nóng bỏng trên mặt đất.
Một bên khác, bầu trời châu phủ Càn Châu xuất hiện bóng dáng Khương Trường Sinh, bắt đầu hô phong hoán vũ, mang đến mưa to cho bách tính Càn Châu.
Đình viện, bên trong phòng ốc.
Khương Trường Sinh đang luyện công, hắn phái đi ra đều là phân thân, dù sao Đại Cảnh quá lớn, hắn có thể hô phong hoán vũ, nhưng vẫn không thể bao trùm toàn bộ Đại Cảnh, thế là hắn phân ra bảy mươi hai cỗ phân thân, bỏ ra hai ngày, để phân thân khác tìm xong vị trí cần trời mưa, sau đó thay phiên cầu mưa, như thế sẽ không bại lộ phân thân thuật của hắn, thế nhân nhiều nhất coi là Đạo Tổ có tốc độ rất nhanh, vì thiên hạ làm mưa.
Ngay cả Kiếm Thần, Khương Tiển cũng không biết Khương Trường Sinh trốn tránh trong phòng.
Ti Châu kéo dài mưa to nửa ngày, đợi sau cơn mưa trời lại sáng, toàn thành reo hò.
Sau đó mấy ngày, phân thân Khương Trường Sinh thi triển hô phong hoán vũ, để bảy mươi hai châu đều có mưa to, thần tích như vậy cũng làm cho vương triều xung quanh biết được, khắp thiên hạ Đại Cảnh đều đang thán phục năng lực của Đạo Tổ, càng ngày càng nhiều trong nhà bách tính, võ giả xây tượng Đạo Tổ thắp hương.
Giữa rừng núi, Tề Duyên cùng một đám đệ tử đứng trước một đạo quan mới xây, hưởng thụ nước mưa xối người.
- Trời thật mưa! Đạo Tổ quả nhiên là tiên nhân.
- Sư phụ, ngài đoán đúng, Đạo Tổ thật không có khoác lác.
- Quá lợi hại, nói rằng mưa liền trời mưa, nơi này cách Ti Châu xa đến bốn vạn dặm nha.
- Tín đạo tổ, phát dương ý niệm không chiến tranh, Thiên Mệnh ở trên người chúng ta.
- Nguyên lai trên đời ngoại trừ võ đạo, thật là có tiên thuật.
Nghe các đệ tử cảm khái, Tề Duyên nghĩ tới tình cảnh ngày đó Khương Trường Sinh dời núi.
Tận mắt nhìn thấy Khương Trường Sinh nâng Võ Phong lên, rồi lại tận mắt thấy hắn nâng núi bay đi.
Từ ngày đó, Khương Trường Sinh ở chính là tiên thần trong lòng Tề Duyên.
Tề Duyên cảm xúc sục sôi, nói:
- Có Đạo Tổ hộ giá hộ tống cho chúng ta, các ngươi nhất định phải kiên định ý chí, ngày sau, thiên hạ thái bình, các ngươi sẽ thu hoạch được công đức lớn lao, sau khi chết cũng có thể thành tiên.
Các đệ tử cùng reo hò, ý chí chiến đấu sục sôi....
Sau ba ngày.
Khương Trường Sinh tan biến bên trong phòng, trống rỗng xuất hiện dưới Địa Linh thụ.
Khương Tiển, Bạch Kỳ nhìn thấy hắn, hưng phấn, lại gần hỏi thăm tình huống.
- Sư tổ, đều làm mưa toàn bộ Đại Cảnh rồi?
Khương Tiển mong đợi hỏi.
Khương Trường Sinh khẽ gật đầu, hắn lần đầu tiên tiêu hao nhiều linh lực như vậy, chỗ có phân thân đều là linh lực hao hết rồi tiêu tán, cũng không trở về.
Khương Tiển nghe xong, hưng phấn muốn hỏng.
Bạch Kỳ muốn liếm Khương Trường Sinh, bị một ngón tay Khương Trường Sinh đè lại cái trán, không thể đi tới phía trước.
Kiếm Thần đứng ở cách đó không xa, nhịn không được hỏi:
- Xin hỏi đó là võ học, hay là tiên thuật?
Khương Trường Sinh cười nói:
- Trên đời này nào có tiên thuật, đợi cảnh giới của ngươi càng cao, ngươi cũng có thể.
Kiếm Thần như trút được gánh nặng, chỉ cần không phải tiên thuật, hắn còn có hi vọng truy đuổi.
Ánh mắt của hắn trở nên hừng hực, bắt đầu chờ mong đi theo Khương Trường Sinh sẽ mang đến tiến bộ như thế nào.
Khương Trường Sinh nói lần nữa:
- Hô phong hoán vũ, cũng là một loại ý chí của Thiên Địa, ngươi có thể nghĩ thêm.
Nghe vậy, Kiếm Thần động dung, lúc này đi đến nơi hẻo lánh, tĩnh toạ minh tưởng.
Tiền bối chỉ bảo hắn.
Khương Tiển cũng bị kích thích thật sâu, bắt đầu luyện công, hắn đột nhiên cảm giác được Kim Thân cảnh căn bản không đáng chú ý, mục tiêu của hắn là Càn Khôn cảnh, không, cảnh giới cao hơn Càn Khôn cảnh.
Theo nửa năm sau, Khương Trường Sinh cách mỗi một tháng, vì Đại Cảnh hô phong hoán vũ, trợ Đại Cảnh vượt qua trận nóng bức này.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất